Lục Lẫm đi chuyến vào buổi tối, về đến sân bay Giang Thành đã là mười giờ đêm.
“Em không cần tới đón anh, thời gian hạ cánh muộn lắm.”
Lục Lẫm đi ra cabin, mở màn hình điện thoại ra, phát hiện bên dưới dòng tin nhắn này không được đáp trả. Anh khẽ cau mày, đi tới trước băng chuyền hành lý, nhìn về phía cổng ra một chút.
Mặc dù bây giờ đêm đã gần khuya, nhưng bên ngoài vẫn có không ít người đến đón người thân.
Bọn họ dướn cổ, cầm bảng tên, ánh mắt nôn nóng nhìn về phía cổng ra.
Tần Lâm và Lục Lẫm đi ra cổng ra, vợ Tần Lâm dẫn theo con gái đến chào đón.
“Không phải anh đã gọi bảo em đừng đến rồi sao? Tối như thế này, em còn dẫn theo Giai Giai làm gì, ngày mai Giai Giai không phải đi học à?”
“Anh ngốc à, ngày mai là chủ nhật.” Tần phu nhân tươi cười: “Giai Giai đòi nhất định phải đến sân bay đón bố, thế nên em dẫn con bé đến đây.”
Cô bé ngoan ngoãn nói: “Không phải đâu ạ, là mẹ muốn đến đón bố đấy.”
Tần Lâm ôm lấy cô bé, để vợ kéo mình đi, nói với Lục Lẫm: “Đội trưởng Lục, lên xe đi, tôi đưa anh về nhà.”
Lục Lẫm nói: “Không cần đâu, tôi bắt xe về cũng được.”
Tần Lâm nhìn xung quanh: “Ớ, chị dâu vẫn chưa tới à?”
Lục Lẫm “Ừ” một tiếng: “Tôi bảo cô ấy không cần đến.”
Tần phu nhân cười nói: “Anh nhìn đi, đội trưởng Lục của các anh đúng là biết đau lòng bạn gái, anh phải học hỏi người ta nhiều đấy.”
Lục Lẫm cũng cười, hơi miễn cưỡng, từ chối lời mời của Tần Lâm: “Mọi người mau về đi, mắt Giai Giai sắp không mở ra được rồi, để tôi tự bắt xe ngoài về, đi lại cũng tiện.”
“Cũng được, thế thì chúng tôi về trước nhé, đội trưởng Lục, anh cũng mau về nhà đi, chị dâu đang ở nhà chờ đấy.”
“Ừ.”
Lục Lẫm đưa mắt nhìn bọn họ đi về, sau đó lại nhìn điện thoại, Khương Nghiên vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh, anh định gọi cho cô, sau khi vang lên vài giây, anh lập tức cúp máy.
Không biết tại sao, trong lòng có chút hụt hẫng.
Anh bắt một chiếc taxi ở ven đường, nhanh chóng về nhà.
Mặc dù trong lòng hờn dỗi, nhưng vừa nghĩ tới trong nhà có người phụ nữ đang chờ mình, biết đâu còn làm sẵn một bàn thức ăn khuya thơm phức, tâm trạng Lục Lẫm lại tốt lên, hận không thể chắp cánh trực tiếp bay về nhà.
Vất vả lắm mới xuống được xe ở tiểu khu, anh kéo túi hành lý của mình, bước đi nhẹ nhàng, trả cho tài xế một trăm đồng rồi sải bước vào căn hộ.
Trước cửa nhà, anh không định lấy chìa khóa mà gõ cửa: “Nghiên Nhi, anh về rồi đây.”
Kích động, xoa tay.
Mở cửa xong phải hạ gục cô mới được.
Đợi chừng hai phút, không có ai lên tiếng.
Lục Lẫm lại gõ gõ, sau đó lấy khóa ra mở cửa.
Ập vào mặt anh là bóng tối mù mịt, trong nhà đen nhánh ảm đạm?
Con mẹ nó... Quá đáng.
Lục Lẫm vào nhà, không bật đèn, cũng không đóng cửa, ngồi lặng thinh trên ghế, hành lý vứt sang bên cạnh, anh cầm điện thoại lên đập xuống bàn mấy cái.
Giống như trút giận, dùng chân đá văng cái ghế bên cạnh.
———-
Khương Nghiên đứng ngoài hành lang bệnh viện, rất muốn hút thuốc, nhưng vẫn nhịn được.
Phía trước lối đi nhỏ ngoài hành lang truyền đến tiếng khóc than của người nhà bệnh nhân, người mẹ đã bạc mái đầu, ngồi bệt dưới đất gào khóc: “Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, con đi rồi bỏ lại bà già này, con nói xem mẹ phải làm sao bây giờ!”
Người nhiễm bệnh dịch gần đây là một nhân viên y tế, tám giờ tối nay được cấp cứu nhưng không hiệu quả, giờ đã tử vong.
Cô nhận được tin này là do Tống Hi Văn tự mình gọi đến, bảo cô cùng Vương Hoài Xuân nhanh chóng đến bệnh viện thu thập tin tức trực tiếp.
Khương Nghiên thật sự rất khó cầm micro đến trước mặt người mẹ đang đau khổ vì mất con kia, hỏi thăm bà điều gì đó. Cô bình phục lại tâm trạng, sau đó bảo Vương Hoài Xuân nhấc máy quay lên, quay lại khung cảnh đau thương này.
“Trước mắt, đây là trường hợp nhân viên y tế bị nhiễm bệnh đầu tiên ở Giang Thành, hiện tại mẹ của người chết đã tới bệnh viện, nhưng không thể nhìn mặt con mình lần cuối cùng, bởi vì thi thể phải lập tức niêm phong cất vào kho xử lý.”
Khương Nghiên đưa micro đến trước mặt một người nhân viên y tế để tiến hành phỏng vấn anh ta.
“Người chết là đồng nghiệp của tôi, lần đầu phát sốt là tuần trước, vì mỗi ngày đều phải tiếp xúc với bệnh nhân nên cô ấy đã khá quen với triệu chứng bệnh, lập tức tiến hành rút máu kiểm tra, kết quả sau khi kiểm tra không hề lạc quan, chúng tôi đành phải quyết định cách ly với cô ấy, hôm qua cô ấy lên cơn sốc cấp tính...”
Kết thúc bản tin, Khương Nghiên đứng trước ống kính, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi xin phép được tỏ lòng thương tiếc đối với người chết, đồng thời xin được bày tỏ lòng kính trọng với những người đang làm y bác sĩ, cảm ơn họ đã hy sinh chính mình, nguyện người chết an giấc ngàn thu, nguyện người sống kiên cường quả cảm.”
Khi phỏng vấn kết thúc đã là nửa đêm, Khương Nghiên lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện ra tin nhắn thứ nhất của Lục Lẫm: “Em không cần tới đón anh, thời gian hạ cánh muộn lắm.”
Sau đó còn có một cuộc gọi nhỡ từ hai giờ trước.
Xong rồi, xong rồi xong rồi xong rồi!
Cô nhớ hôm nay là ngày Lục Lẫm trở về, nhưng sau khi Tống Hi Văn gọi tới bắt cô làm việc, sau nữa là cảnh sinh ly tử biệt, cô thật sự quên mất thời gian Lục Lẫm hạ cánh.
Giờ này chắc là anh đã về nhà rồi.
Khương Nghiên lái ô tô vội vã về nhà.
Ánh đèn trong nhà rất yếu ớt, chỉ có phòng ngủ còn sáng đèn, Khương Nghiên rũ mắt, túi hành lý được đặt ngay ngắn bên tường.
Cô rón ra rón rén đi vào phòng ngủ, đèn trong phòng vệ sinh đang sáng, bên trong truyền ra tiếng nước chảy tí tách.
Khương Nghiên thử gõ cửa phòng, không nghĩ tới lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, cô bị Lục Lẫm kéo vào phòng tắm, mạnh mẽ đè cô lên tường.
Bọt nước phun trên đỉnh đầu, làm ướt quần áo của cô, ập vào mặt cô là hơi nước nóng hổi.
Cô bị Lục Lẫm giam chặt trong tường, anh nắm tay cô đặt trên đỉnh đầu, đối mặt với cô.
“Anh làm gì thế!” Khương Nghiên dùng sức giãy dụa: “Anh bị thần kinh à, quần áo em ướt hết cả rồi!”
Lục Lẫm không mặc quần áo, Khương Nghiên vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cơ thịt săn chắc trước ngực anh, dòng nước theo làn da màu lúa mạch của anh chảy xuống róc rách, vừa gợi cảm vừa sắ/c tình.
“Tại sao bây giờ mới về.” Anh dùng mặt nhẹ nhàng vuốt v/e da cổ của cô, giọng nói trầm khàn từ tính: “Em đi đâu?”
“Anh buông em ra trước đã.” Khương Nghiên không thích bộ dáng ướt nhẹp chật vật như vậy: “Chuyện công việc của em, bệnh viện có nhân viên y tế nhiễm bệnh tử vong, em...”
Nghe vậy, đôi môi Lục Lẫm đang định hôn hôn cô bỗng nhiên dời đi, sắc mặt anh tối sầm: “Em dám coi lời anh nói thành gió thoảng bên tai?”
Khương Nghiên đẩy anh ra nhưng không được: “Lục Lẫm, anh nói có lý chút đi, nếu như là anh... Ưm...”
Lục Lẫm nắm lấy cằm cô, hôn lên môi cô, ngăn lại những lời dư thừa của cô trong cổ họng.
Nụ hôn ập xuống ào ạt, khiến cô gần như không thở nổi.
Khương Nghiên muốn đẩy anh ra, nhưng lại dán lên da thịt nóng rực của anh, anh nắm chặt tay cô, đè ra phía sau.
Hai tay Khương Nghiên bị giam cầm, cô tức giận, cắn mạnh một cái lên môi dưới của anh, môi rách da, máu tươi chảy ra, tanh mặn.
Lục Lẫm chậm rãi dời đi, đôi môi ướt át của anh nhuốm màu đỏ tươi.
Anh lặng lẽ buông cô ra, Khương Nghiên xoay người đi ra khỏi phòng tắm.
Khoảng 20′ sau, anh để trần nửa người đi ra, Khương Nghiên đã tắm rửa sạch sẽ, thay sang bộ đồ ngủ bằng bông ngồi bên giường lau mái tóc ướt sũng, thấy anh đi ra, cô nghiêng sang một bên, không để ý tới anh.
“Em không có lời gì muốn nói à?”
“Điều gì nên nói em đã nói rồi.”
Khương Nghiên nằm xuống đưa lưng về phía anh: “Hôm nay em thật sự rất mệt, anh Lục Lục, em không muốn cãi nhau với anh.”
Lục Lẫm châm điếu thuốc.
Một lúc sau, Lục Lẫm cầm máy sấy đi tới ngồi bên người cô, dịu dàng nói: “Em dậy sấy khô tóc đi rồi ngủ tiếp.”
Khương Nghiên ngoan ngoãn ngồi dậy, Lục Lẫm cắm phích cắm máy sấy vào ổ điện, gió nóng thổi ra vù vù. Ngón tay Lục Lẫm luồn vào mái tóc cô, cầm từng lọn từng lọn sấy cho cô.
Anh không nói chuyện, rũ mắt, tỉ mỉ cầm lên từng lọn tóc của cô, động tác dịu dàng cẩn thận như đang nâng niu bảo bối quý giá.
Khương Nghiên nhích từng chút một đến gần anh, khẽ khàng vùi mặt vào cổ anh, khụt khịt mũi, hít lấy mùi sữa tắm thơm ngát, còn cả mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Lục Lẫm dập tàn thuốc vào gạt tàn, cất máy sấy đi.
Hai người ngồi xuống hai bên giường, chiếm lấy một nửa giang sơn, Khương Nghiên yên lặng nằm xuống, Lục Lẫm ngồi lặng thinh một lát, sau đó cũng tắt đèn nằm xuống.
Lục Lẫm giơ chân đá vào mông cô.
Khương Nghiên cầm gối ném anh: “Đồ thần kinh.”
Nhắm mắt lại, hai người không ai nói chuyện, nhưng cũng không ngủ. Cuối cùng Lục Lẫm vẫn là người không chịu nổi trước, dịch đến bên người cô, từ phía sau ôm lấy eo cô, vén tóc cô lên hôn nhẹ xuống cổ.
Khương Nghiên thờ ơ.
Cảm xúc Lục Lẫm dâng trào, giống như trừng phạt, cắn vào đầu vai mịn màng của cô.
“Lâu như vậy mà em không nhớ đến anh chút nào sao.”
Khương Nghiên im lặng không nói gì, nghe anh nói tiếp: “Nhưng mỗi ngày anh đều nhớ em, mỗi một phút mỗi một giây.”
Động tác của anh càng thêm kịch liệt, nhưng sự nhiệt tình này lại không được cô đáp lại.
Cô quay người đón nhận nụ hôn như gió bão của anh, nhưng cảm xúc vẫn không thăng hoa được.
Trong lòng chứa tâm sự nặng nề, cô rất khó bỏ qua để làm với anh.
Cảm nhận được cô khá miễn cưỡng, Lục Lẫm dừng lại mọi động tác, rút ra khỏi người cô.
Anh xoay người sang bên kia, đưa lưng về phía cô.
Cuối cùng, Khương Nghiên chậm rãi thở dài một tiếng: “Hôm nay em mệt chết đi được.”
Đương nhiên là mệt, anh mệt mỏi cả ngày, chỉ muốn nhanh chóng về nhà ôm người phụ nữ của mình, chỉ cần ôm cô, tất cả mệt mỏi cũng sẽ tan thành mây khói, nhà là gì, chính là cái này.
Nhưng dường như người phụ nữ của anh không cảm thấy vậy.
Trong lòng Lục Lẫm trộn lẫn chút cảm xúc hụt hẫng, nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì, kéo chăn che lại mặt, mê man đi vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại trời đã sáng choang.
Lục Lẫm vươn tay định ôm người bên cạnh vào lòng, lại không ngờ, người bên cạnh đã sớm không thấy bóng dáng, anh nhanh chóng tỉnh táo từ cơn ngái ngủ, quả nhiên, bên cạnh chăn đơn đã trống rỗng.
Anh đi ra khỏi phòng ngủ, trên bàn ăn có bánh bao nhỏ và sữa tươi, hương thơm tỏa ra bốn phía. Trong nhà không có ai, cô đã đi rồi.
Lục Lẫm nghẹn một cục tức trở lại cục cảnh sát, trong phòng thay đồ, Tiểu Uông ngạc nhiên ngẩng đầu nói: “Ơ, không phải đội trưởng Lục Lục có hai ngày nghỉ phép à, sao anh lại đi làm?”
“Tôi rảnh đến phát chán rồi.”
Tiểu Uông nghiêm nghị kính nể: “Đội trưởng Lục Lục thật là yêu nghề, đúng rồi, tối nay mẹ em muốn em đi ăn cơm xem mắt, nhưng hôm nay em phải tăng ca, đội trưởng Lục Lục xem có thể...”
Tiểu Uông chỉ định thăm dò, không ngờ Lục Lẫm lại đồng ý.
“Đi đi, để tôi thay ca.”
“Hả!” Tiểu Uông muốn lao đến ôm Lục Lẫm hôn hai cái, Lục Lẫm ném khẩu súng lên bàn.
Bước chân Tiểu Uông dừng lại, nhưng vẫn cảm động nói: “Đội trưởng Lục Lục, anh thật sự quá tốt bụng, em yêu anh chết mất!”
Lục Lẫm hừ lạnh một tiếng, tâm trạng vô cùng tồi tệ.
Ban tin tức đài truyền hình, Khương Nghiên ngồi trước bàn làm việc, trong máy tính đang phát lại cảnh đưa tin vào ba năm trước của cô một lần nữa.
Đêm hôm đó trời lất phất mưa nhỏ, cô mặc áo mưa sáng màu đứng ở ven đường, phía sau cảnh sát giao thông và cảnh sát nhân dân đang vô cùng bận rộn, người gây tai nạn là Thẩm Triết chống cự không phối hợp điều tra, kiêu căng ngạo mạn, liên tục chui vào trong xe.
“Buông tay! Buông tôi ra!”
“Tôi sẽ bồi thường, tôi có rất nhiều tiền! Bây giờ tôi còn có việc, các anh buông tôi ra!”
Xấp tiền hồng bị gió thổi tung, bay tán loạn khắp mọi nơi.
Cậu uống say rượu, hiển nhiên đã mất đi lý trí, giống như một con chó điên, bắt được ai sẽ cắn người đó.
Ngang ngược càn rỡ.
“Tôi nói cho các anh biết, tôi thật sự có việc gấp!”
“Buông tôi ra, tiền cũng cho các anh rồi, các anh còn muốn thế nào nữa! Thả tôi đi!”
Thẩm Triết say rượu nên không biết mình mắc phải sai lầm gì, nhưng theo lời cậu nói, sau khi tỉnh táo lại cậu hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Song lúc ấy Khương Nghiên chỉ nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của cậu, không hề hỏi đến nguyên do cậu gấp gáp muốn rời đi, hỏi xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Cô không hỏi đến cùng, chứng kiến cảnh trên, cô chỉ tin những gì diễn ra trước mắt.
Nhưng đúng như lời Thẩm Chi nói, có đôi khi mắt thấy không nhất định là sự thật.