Bản tin Khương Nghiên nhận lỗi được phát ra ngoài tạo hiệu ứng rất tốt, cư dân mạng không còn nhiều người lên án công khai chuyện của Thẩm Triết, mặc dù vẫn có không ít lời lẽ cực đoan, nhưng hiển nhiên, người dùng lý trí để nói chiếm nhiều hơn.
“Không biết thật hay giả, có thể lại là tẩy trắng nữa hay không?”
“Ngay cả phóng viên đưa tin năm đó cũng được mời đến, đúng là xã hội.”
“Lầu trên, nhìn kỹ lại đi, phóng viên có thể mời đến, nhưng người ra mặt nói về chuyện của Thẩm Triết chính là cựu Cục trưởng Cục công an Lưu Hoài Sơn, không biết thì tự mình tìm hiểu đi.”
“Lợi hại.”
“Tôi cảm thấy, cho dù tình huống lúc ấy có khẩn cấp thế nào, lái xe trong lúc say là phạm pháp, lái xe va vào người ta, sau đó còn nói năng thiếu suy nghĩ, điều này càng quá đáng.”
“Cậu ấy đã phải trả giá rất nhiều, hơn nữa nhiều năm qua, Thẩm gia cũng không quên chu cấp tiền bồi thường cho gia đình người bị hại, mặc dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể đền bù thương tổn, nhưng ít nhất thái độ rất phải phép.”
“Aiz, thôi, không nói nhiều làm gì, chỉ nguyện người chết an nghỉ, người sống kiên cường. 【 ngọn nến 】”
“【 ngọn nến 】【 ngọn nến 】”
......
Trước mặt công chúng nói ra chân tướng sự việc, thừa nhận thái độ một mực kiên trì trước đây của mình là sai lầm, chân thành nói lời xin lỗi, tất cả điều này đối với Khương Nghiên mà nói cũng không dễ dàng.
Sau khi bản tin được phát sóng, đơn vị cho cô nghỉ phép dài hạn, để cô về nhà nghỉ ngơi.
Sau khi về nhà, Khương Nghiên ngả đầu nằm ngủ, cả người như bị rút hết sức lực, thần kinh căng thẳng được thư giãn, cô ngủ một ngày một đêm, đến khi tỉnh lại, cảm giác toàn thân bủn rủn, tinh thần vô cùng mệt mỏi.
Tóm lại, tâm trí được thả lỏng, nhưng cơ thể lại vô cùng nặng nề.
Khương Nghiên lấy điện thoại ra, điện thoại đã tự động tắt nguồn từ bao giờ, khó khăn bò đến ổ cắm điện, sạc điện, mở máy ra, vài tin nhắn nháy mắt gửi đến.
“Nghiên Nhi, nghe điện thoại.”
“Anh vừa xem bản tin, chúng mình nói chuyện một chút.”
“Anh đang đứng trước cửa nhà em rôi, anh không vào, mình nói chuyện đi.”
“Em không mở cửa cũng được, em có thể nghe thấy lời của anh không?”
......
Còn có vài mẩu tin nhắn, thời gian gửi giữa các tin không lâu cũng không ngắn.
Lục Lẫm rất kiềm chế, không dùng tin nhắn làm phiền cô, nhưng số lượng tin nhắn đến cũng không ít, nhìn ra được anh đang vô cùng lo lắng.
Tim Khương Nghiên chợt nhói, nhất là khi đọc được tin nhắn anh đang đứng ở cửa, cách đây hơn năm tiếng.
Không biết anh đã đứng ngoài cửa bao lâu.
Dường như có chút lo lắng.
Khương Nghiên chuẩn bị gọi cho anh, nhìn sang đồng hồ, bây giờ là rạng sáng, đã muộn thế này rồi.
Khương Nghiên để điện thoại xuống, bây giờ chắc anh đang ngủ, ngày mai tìm anh sau vậy.
Khương Nghiên đi vào phòng bếp, tự nấu cho mình bát mì ăn liền lấp đầy bụng, nhưng chưa từng nghĩ mới khẽ ngửi thấy mùi cay của gia vị mì ăn liền, Khương Nghiên đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cô vội vã chạy vào phòng vệ sinh nôn ói.
Trong bụng trống rỗng, không nôn ra được gì, nhưng cô vẫn buồn nôn, cơ thể cũng quằn quại rất lâu rất lâu.
Khương Nghiên đứng cạnh bồn rửa mặt, thấy sắc mặt mình ửng hồng không bình thường, đưa tay sờ trán, hơi nóng.
Cô tiện tay cầm cặp nhiệt kế trên giá lên, ngồi bên ghế sô pha đo nhiệt độ cho mình.
39. 5
Nhiệt độ rất cao, cô đang phát sốt.
Trong đầu Khương Nghiên đột nhiên xẹt qua một dự cảm xấu.
Trong khoảng thời gian này cô luôn tiếp xúc với tình hình dịch SARS để lấy tin tức, đối với triệu chứng tiền phát bệnh rõ như lòng bàn tay.
Cả người bủn rủn không còn chút sức lực nào, thích ngủ, sốt cao, buồn nôn...
Những biểu hiện này đều là triệu chứng của SARS!
Khương Nghiên sợ tới mức vội vàng ném cặp nhiệt kế đi, cuộn tròn người trên ghế sô pha ngây ngốc thật lâu, đầu óc trống rỗng.
Không, không thể trùng hợp như vậy được.
Nhưng mà... Chẳng may, chẳng may là thật thì sao?
Khương Nghiên sợ đến rét run, cầm điện thoại lên bắt đầu tìm kiếm triệu chứng lâm sàng của dịch SARS, cảm nhận cơ thể của mình, càng xem càng cảm thấy giống, càng xem càng tuyệt vọng.
Đúng lúc này, màn hình điện thoại nhấp nháy, ba chữ anh Lục Lục hiện ra.
Khương Nghiên giật mình, giống như bắt được một cây cỏ cứu mạng, cô nhấn nghe theo bản năng.
Đầu bên kia điện thoại im lặng hai giây, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của Lục Lẫm.
“Nghiên Nhi...” Giọng anh trầm thấp, như bóng đêm mệt mỏi tĩnh lặng.
Nghe thấy âm thanh thuộc về anh, khương Nghiên che miệng, không kiểm soát được cảm xúc của mình nữa, nước mắt tuôn ra như vỡ đê, mênh mông dạt dào.
Nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của cô, Lục Lẫm kiềm chế cảm xúc của mình, khiến giọng nói khẽ hơn một chút, nhẹ hơn một chút.
“Nghiên Nhi, có nhớ anh Lục Lục ca không?”
Khương Nghiên khóc đến mức thở không ra hơi, liên tục gật đầu, nhớ, cô rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ anh.
Lục Lẫm dịu dàng an ủi: “Ngoan nào, không khóc.”
Khương Nghiên vẫn không nhịn được khóc oà lên, không biết vì sao, chỉ cần nghe thấy tiếng anh nói, cô sẽ lại không kiểm soát được cảm xúc.
“Anh Lục Lục, em sợ!” Giọng cô run run: “Em chết, chết chắc rồi anh Lục Lục.”
Lục Lẫm nghe thấy giọng điệu cô không ổn, anh trầm giọng hỏi: “Sao thế em.”
“Em bị sốt, sau đó bị ngứa họng, em vừa mới nôn ra, nhưng mà không nôn ra được gì, nhưng vẫn buồn nôn.” Khương Nghiên sợ tới mức nói năng lộn xộn: “Em sợ, em sợ...”
Đầu bên kia điện thoại yên lặng hai giây.
“Bây giờ anh đang trên đường đến, em đừng sợ, anh đưa em đến bệnh viện, đừng sợ.” Lục Lẫm chạy ra khỏi phòng, mở xe dưới tầng hầm, vội vàng lái đến nhà Khương Nghiên.
Anh đeo tai nghe bluetooth lên: “Nghiên Nhi, hãy nghe anh nói, đừng lên Baidu search tin tức, nói chuyện với anh, không nên suy nghĩ bậy bạ.”
Khương Nghiên nằm trên ghế sô pha, dần dần ổn định lại cảm xúc: “Nói, nói gì ạ.”
“Nói xem, tuần trăng mật em muốn đi đâu?”
Nghe thấy ba chữ tuần trăng mật, nước mắt Khương Nghiên lại rơi xuống: “Anh Lục Lục, chẳng may thật sự là...”
“Em muốn ra nước ngoài, hay là ở trong nước? Đúng rồi, không phải em vẫn luôn nói muốn đi Đài Loan à, chúng mình đi Đài Loan được không, đại học Tĩnh
Nghi, hồi xưa khi em còn đang đi học, mỗi ngày đều xem phim thần tượng, tên Trực Thụ gì đó.”
“Giang Trực Thụ, đại học Tĩnh Nghi.” Khương Nghiên thút tha thút thít trả lời:
“Cảnh phim《 Trò đùa tinh quái 》.”
“Em muốn đi không?”
“Muốn ạ.”
“Ừ, anh dẫn em đi.”
“Anh Lục Lục, chẳng may...”
“Không có gì gọi là chẳng may, bây giờ em có đói bụng không, có muốn anh mang ít đồ ăn khuya đến cho em không.”
“Em không đói, em sợ ăn vào sẽ nôn.”
Lục Lẫm vừa đi vừa nói chuyện với Khương Nghiên, phân tán lực chú ý của cô, xoa dịu cảm xúc hồi hộp lo lắng của cô.
20′ sau, Lục Lẫm xuất hiện trước cửa nhà Khương Nghiên: “Nghiên Nhi, mở cửa đi em.”
Khương Nghiên vội vàng xỏ dép chạy ra, tay đặt lên nắm cửa, đang định mở, đầu óc đột nhiên hoạt động, dường như nghĩ đến gì đó, nàng liên tục lùi về sau, cách xa cánh cửa.
“Nghiên Nhi?” Lục Lẫm thấy rất lâu vẫn không có động tĩnh gì, anh gõ cửa: “Anh đến rôi, mở cửa đi em.”
Khương Nghiên lau nước mắt trên khóe mắt: “Anh Lục Lục, anh mau về đi.”
“Anh Lục Lục, anh mau về đi, em tự đến bệnh viện được.” Khương Nghiên thanh tuyến không yên: “Nếu như, nếu thật sự... Em, em không thể lây bệnh cho anh, em tự đến bệnh viện kiểm tra, có kết quả em sẽ thông báo cho anh trước, được không.”
“Được, được, vậy anh về trước, em đừng sợ, anh đi rồi em phải lập tức đến bệnh viện, không sao đâu.”
“Vâng!”
“Đúng rồi, anh mua đồ ăn khuya cho em, anh đặt trước cửa nhà em nhé.”
“Cảm ơn anh.” Khương Nghiên dựa lưng vào vách tường nói không ngừng.
Mấy phút sau, cô nhìn qua mắt thần, thấy hành lang bên ngoài trống trải, anh đã đi rồi.
Khương Nghiên đ/è xuống tay nắm cửa, nhưng không nghĩ tới vừa đi ra khỏi nhà, đã bị một lực kéo vào trong ngực, Khương Nghiên không kịp đề phòng, mùi hương quen thuộc che trời lấp đất ùa đến.
Lồng ng/ực anh cứng rắn, cái ôm này dùng sức lực rất lớn.
Cô lấy hết sức lực toàn thân đẩy anh ra, nhưng Lục Lẫm ôm quá chặt, không thoát ra được, Khương Nghiên gấp đến độ nhấc chân đạp vào đ/ũng quần anh.
Cơ thể Lục Lẫm co rụt lại theo bản năng: “Em người phụ nữ này!”
Sau khi anh buông ra, Khương Nghiên che miệng đi vào trong nhà, Lục Lẫm kéo tay cô, không để cô vào nhà.
“Em đừng lộn xộn nữa, đi bệnh viện nào.”
Khương Nghiên vội vàng lấy áo ngủ che miệng lại, cố gắng cách ah xa một chút: “Anh đi mau đi!”
“Đi cái gì mà đi, ông đây đến rồi sẽ không đi nữa!”
“Anh bị thần kinh à!” Khương Nghiên dựa vào tường, tuyệt vọng hét: “Anh không nhìn thấy hả, có thể em bị lây nhiễm SARS, em sẽ chết đấy! Có rất nhiều người chết rồi! Lục Lẫm, em cầu xin anh, em quỳ xuống xin anh, anh đi nhanh đi!”
Lục Lẫm kéo cổ tay cô, chân cô đã mềm nhũn.
“Nếu em thật sự mắc căn bệnh này, được thôi, anh theo em đi cách ly, theo em nằm viện, cùng em khoẻ lên.” Anh kéo cô vào trong ngực, gằn giọng: “Dù sao đời này ông đây cũng sẽ không để em rời khỏi ông đây nữa.”
“Theo em, em chết anh cũng theo em à!” Khương Nghiên kích động nói: “Anh đi mau đi đồ ngốc!”
“Bất kể điều gì em muốn anh cũng làm, em cảm thấy anh mẹ nó còn có thể không theo em à?”
“Lục Lẫm, anh là trẻ con hả?” Khương Nghiên định thoát khỏi anh: “Đây không phải là trò đùa, em không muốn đùa giỡn với anh!”
“Đùa giỡn?” Lục Lẫm cao giọng: “Anh muốn đùa giỡn với em lúc nào, nếu thật sự bị lây nhiễm, anh sẽ ở bên em, không để cho em cô đơn một mình trong phòng cách ly.”
Khương Nghiên vẫn kéo cổ áo che miệng mình, trong lòng vừa tức vừa đau khổ, nhưng không thể làm gì anh.
“Lục Lẫm!”
Lục Lẫm giật cổ áo cô xuống, nâng khuôn mặt đỏ bừng của cô lên, dùng trán của mình dán lên trán cô, cảm nhận.
“Sốt thật.” Lục Lẫm vội vàng cởi áo khoác của mình ra khoác lên bả vai cô: “Đi nào, đi bệnh viện.”
Khương Nghiên biết anh kiên quyết không đi, cô không phản kháng nữa.
Lục Lẫm dứt khoát ôm ngang cô lên, vội vã xuống tầng. Khương Nghiên vùi mặt vào cổ của anh, nói: “Thật sự là... Em hại anh rồi.”
Lục Lẫm cúi đầu hôn mi tâm của cô, bước nhanh dưới ánh trăng: “Chúng mình quen nhau đã lâu, không cần khách khí.”
“Lúc này rôi, anh có thể đứng đắn một chút hay không...”
Lục Lẫm nhìn cô: “Anh không đứng đắn lúc nào?”
“Anh là đồ nghiêm trang mà không đứng đắn.” Khương Nghiên bĩu môi: “Đồ lẳng lơ.”
Khóe miệng Lục Lẫm nhếch lên: “Không phải em thích anh Lục Lục như thế à?”
Hai người vừa đi tranh luận, tâm trạng Khương Nghiên bình tĩnh hơn nhiều, không còn lo lắng như trước, Lục Lẫm thấy cô không sợ nữa, anh mới lấy khẩu trang đã chuẩn bị ra: “Đợi lát nữa vào bệnh viện thì em đeo vào nhé.”
Khương Nghiên ngoan ngoãn nhận lấy khẩu trang, cô biết Lục Lẫm sợ cô tiếp xúc đến những mầm bệnh khác, lại lây thêm.
Anh suy nghĩ rất chu đáo.
Phòng cấp cứu, nhân viên y tế nhanh chóng cách ly Khương Nghiên, dẫn cô đi vào kiểm tra, dĩ nhiên Lục Lẫm cũng được dẫn tới một phòng cách ly khác.
“Đừng sợ.” Trước khi đi vào, anh an ủi Khương Nghiên: “Bất kể có kết quả gì, anh Lục Lục cũng sẽ ở bên em.”