Sau khi đuổi Trần Ương ra ngoài, ngoại trừ cửa sắt thì cửa lớn không đóng. Một nhà ba người lúc này cũng không ngủ được, giúp việc chạy vào phòng bếp làm đồ ăn khuya lần nữa.
Trần Khánh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trần Y, rất đau lòng: “Cụ thể đã xảy ra chuyện gì? Con nói bố nghe xem.”
Ông vội vàng rời giường theo Liêu Tịch, sau khi đến bệnh viện, nhìn thấy con gái và con rể đều đang truyền dịch thì cũng giật nảy mình, sau đó Liêu Tịch đuổi ông về nhà bảo bảo mẫu nấu chút cháo.
Ông cũng đã bỏ qua một số chuyện, bây giờ về đến nhà lại nghe được chuyện này của Trần Ương, cho nên cũng nên biết một số chuyện đã xảy ra.
Trên người Trần Y đắp chăn mỏng, dựa trên vai của mẹ, cũng không có ý định giấu diếm. Cô nói ra chuyện Trần Ương làm cách nào lừa gạt cô đến Sơn Thủy Thành, tại sao cô lại bị người ta ngăn cản không thể đi ra ngoài, thậm chí còn bị đánh rơi điện thoại, cuối cùng cô bị kéo tới ghế sô pha ngồi xuống, Lâm Tiêu Sanh đi lên trực tiếp rót rượu.
Lúc ấy phản ứng đầu tiên của Trần Y chính là nói để tự mình rót, bị rót cho quá mất thể diện rồi, khi đó cô còn nhìn thấy trong phòng VIP có điện thoại, cô muốn tìm cơ hội đi qua gọi điện thoại đến quầy lễ tân.
Vẫn chưa hoàn toàn tìm được cơ hội thì Văn Trạch Tân đã đến.
Trần Khánh và Liêu Tịch thật lâu không lên tiếng, một lát sau Liêu Tịch nhỏ giọng nói: “Chuyện này, Lâm Tiêu Sanh là bởi vì… là bởi vì nhị thiếu sao?”
Trần Khánh vô ý nhìn về phía Trần Y.
Sắc mặt Trần Y còn rất trắng, nhưng mà đôi mắt cũng rất trong, cô gật đầu: “Vâng, từ khi con gả cho anh ấy thì có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào con.”
Bây giờ cô càng thêm tỉnh táo rõ ràng, trèo cao quả nhiên không có kết quả tốt. Giới thế gia ở thủ đô đại đa số đều là muốn đi con đường thông gia, mà mạnh liên thủ với mạnh mới có thể dài lâu.
Sắc mặt Trần Khánh trắng theo.
Nhà họ Trần làm thông gia với nhà họ Văn, nhà họ Trần một bên thu lợi, quyền lựa chọn của Trần Y chính là vật hi sinh. Lúc trước ông cảm thấy Trần Y và Văn Trạch Tân cũng coi như là thanh mai trúc mã, cho dù là trèo cao cũng không chênh lệch bao nhiêu, ai mà ngờ…..
Liêu Tịch thở dài một hơi nói: “Nhưng mà giới thế gia ở thủ đô này, ai mà không muốn trèo cao chứ.”
Tứ đại gia tộc chỉ có bốn nhà, đến tuổi kết hôn cũng chỉ có mấy người kia, rất nhiều người cho dù biết trèo cao có thể sẽ không có kết quả tốt nhưng vẫn muốn thử.
Trần Khánh gật đầu: “Đúng vậy đấy.”
Trần Y cười cười, cô biết hôm nay không phải Lâm Tiêu Sanh thì ngày mai vẫn sẽ có Chung Tiêu Sanh, sau khi cuộc hôn nhân này được định đoạt thì đã xác định trước tình huống đó rồi. Huống chi tính tình Văn Trạch Tân lại là loại kia.
Trần Khánh sờ lên tóc con gái nói: “Cho dù thế nào thì con cũng phải đặt bản thân mình lên đầu, trong nhà…”
Ông dừng lại.
Trần Y nhìn thái dương trắng bệch của bố, trong lòng cười khổ, làm sao cô đặt bản thân mình lên đầu được chứ? Cô cũng không phải từ trong hòn đá sinh ra, không biết lạnh nóng, không hiểu đau khổ. Huống chi Trần thị không phải của một mình Trần Khánh, còn có không ít cổ đông trong đó, cô nói: “Con biết, con sẽ đặt bản thân mình lên đầu, theo tình huống đêm nay, con nhìn ra được anh ấy vẫn vừa đối tượng thông gia là con đây. Nếu như có thể ly hôn… Nếu như có thể…”
Trần Y dừng lại, nhìn về phía Liêu Tịch.
Liêu Tịch nghe ra được sự hi sinh của Trần Y, bà lại đột nhiên nắm chặt tay Trần Y, nói: “Không, nếu như có thể ly hôn, con cũng có thể thử tranh thủ một chút.”
Trần Y sững sờ, Trần Khánh ở bên cạnh cũng sững sờ, cùng nhau nhìn Liêu Tịch, không ngờ Liêu Tịch lại nói lời này. Liêu Tịch chần chừ một lúc nói: “Chỉ cần con không sai, nếu thật sự ly hôn thì nhà họ Văn cũng không thể bắt chúng ta làm gì…”
Lúc này, cửa ra vào truyền đến âm thanh hít vào một hơi.
Một nhà ba người cùng quay đầu nhìn lại.
Một người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, chỗ ánh đèn ở cửa trước có chút lờ mờ. Văn Trạch Tân mặc áo sơ mi đen với quần dài, tay đút túi quần đứng ở chỗ đó, mang theo cảm giác bức bách.
Duy chỉ có Trần Y vô cùng tỉnh táo, cô và người đàn ông nhìn nhau.
“Nói chuyện gì thế? Ly hôn?”
Nói xong, Văn Trạch Tân đi tới, một mình ngồi vào ghế sô pha ở đối diện, chân dài vắt chéo, nhìn ba người đối diện: “Đừng nghĩ nữa, anh sẽ không ly hôn đâu.”
Ánh mắt của anh cuối cùng rơi trên mặt Trần Y, môi mỏng khẽ mở: “Anh chọn lựa kỹ càng như thế, người phụ nữ cũng vừa ý như vậy, làm sao có thể ly hôn chứ?”
Bên trong cặp mắt đào hoa hàm chứa ý cười.
Lời anh nói nửa thật nửa giả, chấn động đến mức vợ chồng nhà họ Trần đều ngây người. Trần Y không phản ứng lại với Văn Trạch Tân mà nhìn về phía bảo mẫu, trong tay bảo mẫu đang cầm muôi cháo, run lẩy bẩy. Dì ấy nhỏ giọng nói: “Vừa rồi… Vừa rồi tôi nghe được tiếng tiểu thư Trần Ương gào khóc, tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện ở cửa ra vào, vì vậy tôi đi xem một chút, vừa vặn thấy Văn nhị thiếu. Cậu ấy gọi cửa, bảo tôi mở, tôi liền mở ra.”
Trần Y lạnh lùng nói: “Dì đi xem cô ta làm gì? Mời người khác vào không biết phải thông báo cho chúng tôi biết trước à?”
Lần đầu tiên giọng điệu Trần Y sắc bén như vậy. Văn Trạch Tân có hơi liếc mắt liếc nhìn cô, đáy mắt mang theo vẻ hứng thú. Mà bảo mẫu thì là lần đầu tiên bị đại tiểu thư nói như vậy, đột nhiên cảm thấy cho dù là bùn cũng sẽ có tính cách của riêng mình, dì ấy cúi đầu nhận lỗi.
Trần Khánh rốt cuộc cũng hoàn hồn, sắc mặt ông vẫn tái nhợt, nói với bảo mẫu: “Nếu nhị thiếu đã vào đây thì rót nước cho cậu ấy đi.”
“Vâng.” Bảo mẫu nhanh chóng đi rót nước.
Trần Khánh nhìn về phía Văn Trạch Tân, cười nói: “Nghe nói con đổ bệnh, hiện tại khá hơn chút nào chưa? Tối nay bôn ba như vậy, sao không nghỉ ngơi trước đi?”
Còn chạy tới đây làm gì chứ.
Văn Trạch Tân thu ánh mắt ở trên người Trần Y về, anh nhìn về phía vợ chồng Trần Khánh: “Sao bố vợ mẹ vợ lại lạnh nhạt rồi? Vẫn nên tiếp tục gọi con là Trạch Tân đi, cũng có thể gọi thân mật hơn một chút, A Tân cũng được.”
Trần Khánh: “…”
Liêu Tịch: “…”
Bọn họ trầm mặc, gượng cười, cũng không mở miệng đổi lại cách xưng hô. Văn Trạch Tân đợi mười mấy giây, thấy bọn họ hoàn toàn không có ý đổi cách xưng hô, cằm anh căng cứng, nhìn về phía Trần Y hỏi: “Vợ thì sao? Em không có gì muốn nói à?”
Trần Y nhàn nhạt cười một tiếng: “Nhị thiếu sinh ra trong gia tộc lớn, đại gia tộc trên bối phận và xưng hô phải quy củ một chút. Gia tộc nhỏ này của chúng tôi, cho dù thông gia cũng vẫn muốn tuân thủ quy củ, gọi nhị thiếu là vừa hay.”
Đôi mắt Văn Trạch Tân trầm xuống.
Anh cứ đút tay vào túi nhìn Trần Y như vậy.
Mà hai người Trần Khánh và Liêu Tịch căng thẳng muốn chết, thế nhưng là vừa nghĩa tới nếu khiến Văn Trạch Tân không vui, lập tức đồng ý ly hôn, vậy coi như có tính là chuyện tốt không?
Vì vậy bọn họ tiếp tục gượng cười.
Văn Trạch Tân lia nhanh qua ba người đối diện, quả nhiên là bố nào con nấy, vẻ mặt giống nhau ý đúc. Anh gỡ nụ cười xuống: “Y Y, em không hổ là thành viên câu lạc bộ tranh luận.”
Lúc này, bảo mẫu bưng ly nước đến, đặt trước mặt Văn Trạch Tân.
Trần Y cười nói: “Nhị thiếu uống nước đi.”
Nhị thiếu.
Nhị thiếu.
Nhị thiếu.
Văn Trạch Tân trầm mặc nhìn cô.
Anh không có biểu hiện gì, thậm chí mặt không có chút cảm xúc, thế nhưng ngón tay thon dài răng rắc vài tiếng. Anh vươn tay nắm lấy chén trà, nâng lên nhấp một ngụm.
Có lẽ là bởi vì sức khỏe vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, sắc mặt anh cũng có chút mệt mỏi, lúc uống nước đôi mắt rủ xuống, để lộ ra một luồng cảm giác u ám.
Trần Khánh ngẩng đầu hỏi bảo mẫu: “Đồ ăn khuya làm xong chưa?”
Bảo mẫu đứng phía sau, cẩn thận từng li từng tí lau tạp dề, gật đầu: “Xong rồi, bưng món chính ra ạ?”
Trần Y quay đầu lại, nhìn về phía Văn Trạch Tân, cười nói: “Nhị thiếu nhân tiện có muốn húp một chén cháo hay không?”
Cốp.
Nghe thấy xưng hô Nhị thiếu này, Văn Trạch Tân “Cốp” một tiếng ném cái chén lên bàn. Anh đứng lên, cúi người nắm cái cằm của Trần Y, nâng lên nhìn.
Trần Khánh với Liêu Tịch ngây ngẩn cả người, hai người họ đang muốn cầu xin.
Văn Trạch Tân lại nhìn Trần Y: “Còn đau không?”
Vợ chồng Trần Khánh không hiểu.
Trần Y mím môi, bên trong đôi mắt vô cùng lạnh nhạt: “Không đau nữa.”
“Hai ngày này nghỉ ngơi thật tốt.” Đôi mắt Văn Trạch Tân quét qua mặt cô, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào, sau đó buông cô ra, đứng thẳng người, anh nói với Trần Khánh: “Bố vợ cùng con tới đây một lát.”
Trần Khánh xấu hổ mấy giây, đứng dậy: “Ừ.”
Người bố vợ này khiến anh rất không được tự nhiên. Dường như Văn Trạch Tân phát giác được tâm trạng của ông. Anh nhịn một chút, vùng trán đã rất lạnh, thế nhưng không nổi giận, quay người đi về phía cửa.
Trần Khánh đi theo, ông cũng có chút thấp thỏm.
Bây giờ ý nghĩ của người một nhà nhất trí, chính là có thể ly hôn thì ly hôn, không thể ly hôn thì kéo dài. Cho nên nghĩ tới đây, Trần Khánh lại thả lỏng ra.
Dù sao Văn nhị thiếu sẽ không vì tức giận mà giết người đâu nhỉ.
Quay trở lại cũng không cần thiết, huống chi lại không có tình cảm với con gái của ông. Đi đến cạnh Văn Trạch Tân, Trần Khánh người cao cũng một mét tám, thế nhưng đứng bên cạnh người con rể một mét chín này, không có khí thế nào, bản thân còn thấp hơn một cái đầu. Trần Khánh cười nói: “Không biết… Nhị thiếu…”
Lời còn chưa nói hết, Văn Trạch Tân liền cắt ngang, “Cổ phần của Trần Ương ở Trần thị, bố vợ định thế nào?”
Có thể bảo Trần Y đi gặp Lâm Tiêu Sanh, chỉ có Trần Ương, huống chi lúc ấy Trần Ương ở ngay tại hiện trường, lại suy tính về lúc trước một chút thì có thể đoán được ngay Trần Ương ở trong đó làm gì.
Trần Khánh sửng sốt: “Trần Ương…”
Lập tức ông hiểu được, Văn Trạch Tân là muốn đối phó Trần Ương. Trần Khánh run sợ, dường như vô ý thức nhìn thấy khuôn mặt của anh trai, ông nhìn về phía Văn Trạch Tân nói: “Nó cũng chỉ còn lại cổ phần thôi.”
Văn Trạch Tân tay đút trong túi, nhìn Trần Khánh.
Mấy giây sau, anh cười nhạo một tiếng: “Hy vọng bố vợ có thể nghĩ rõ ràng.”
Trần Khánh lắc đầu: “Bố nghĩ rất rõ ràng, nó rời khỏi nhà họ Trần thì chỉ còn lại cổ phần thôi.”
Chuyện đuổi cùng giết tận, ông tạm thời không làm được.
Văn Trạch Tân nhíu mày nói: “Được, con tôn trọng ý của bố vợ.”
Trần Khánh lập tức thở phào một hơi.
Ông nói: “Nhị thiếu….”
Một tiếng Nhị thiếu này quả nhiên là chói tai, hàm răng Văn Trạch Tân cắn chặt, anh cúi đầu vén đồng hồ lên nhìn rồi nói: “Đã sắp bốn giờ sáng rồi, lúc này con lái xe rời khỏi cũng không an toàn, phiền bố vợ sắp xếp một chút.”
“Bố lái xe đưa con đi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Trần Khánh lập tức nói.
Văn Trạch Tân: “…”
“Không cần.” Anh nói.
Anh xoay người lại nhìn Trần Y ở trên ghế sô pha, Trần Y kéo tay mẹ mình, đang nhìn bọn họ. Văn Trạch Tân nhìn cô mấy giây, trong lòng biết cô sẽ không theo mình về nhà.
Anh nhìn Trần Y: “Anh đi trước.”
“Đi thong thả.”
Dưới âm thanh dịu dàng này của cô, Văn Trạch Tân sải bước xuống bậc thang, cửa sắt từ từ mở ra, thân hình cao lớn của người đàn ông đi vào đêm tối.
Chỉ chốc lát sau, đèn xe Aston Martin màu đen sáng lên, đồng thời xe khởi động. Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Văn Trạch Tân nhìn về phía cửa lớn của nhà họ Trần.
Chỉ có Trần Khánh đứng ở đằng kia đưa mắt nhìn anh.
Chiếc xe lao vút đi, Văn Trạch Tân ấn dạ dày mình, chịu đựng, vội vã rời đi.
*
Trần Khánh trở về phòng khách, nhìn vợ và con gái nói: “Đi ngủ đi, đã đến giờ này rồi.”
Liêu Tịch lôi kéo tay Trần Y: “Coi như không ngủ tiếp được thì cũng phải nghỉ ngơi, ngủ mấy tiếng cũng tốt.”
Tinh thần Trần Y cũng không tốt, cộng thêm ứng phó Văn Trạch Tân nên càng mệt mỏi hơn, đi theo mẹ cùng lên tầng. Trần Y đột nhiên nhớ tới bố mình và Văn Trạch Tân vừa mới nói chuyện ở cửa ra vào.
Cô quay đầu hỏi: “Bố, mới vừa rồi anh ấy nói gì với bố vậy ạ?”
Trần Khánh dừng lại, ông lắc đầu: “Không có gì.”
Trần Y “Ồ” một tiếng, bèn không suy nghĩ tiếp. Liêu Tịch đưa Trần Y vào phòng, sau khi đắp chăn cho Trần Y, Liêu Tịch sờ lên tóc cô, hỏi: “Con còn thích nó à?”
Trần Y nhìn mẹ, cười cười: “Có thích hay không thì thế nào ạ?”
“Anh ấy không cần con thích.”
“Cũng không cần tình cảm của con.”
“Huống chi, con chán nản rồi.”
Loại chán nản kia cảm giác lòng không phải do mình, bởi vì mùi nước hoa mà trái lo phải nghĩ, bởi vì một chiếc điện thoại mà lo lắng bất an, bởi vì anh mà trở nên quá hèn mọn.
Liêu Tịch thở dài: “Vậy vẫn là có cơ hội thì kiên trì ly hôn đi.”
Trần Y cười cười, lôi kéo tay Liêu Tịch: “Mẹ mau đi ngủ đi.”
“Được.” Liêu Tịch đứng dậy rời đi, trước khi đóng cửa bà lại nhìn con gái một chút, cuối cùng vẫn không nói cho Trần Y rằng hôm nay ở trong bệnh viện, Văn Trạch Tân hôn cô ở ngay trước mặt bà và Lâm Tiếu Nhi.
Về sau có cơ hội lại nói, mấy ngày nay quá nhiều chuyện xảy ra rồi.
*
Xe trở lại khách sạn, Văn Trạch Tân ngồi trong xe một lúc mới đẩy cửa ra xuống xe. Trợ lý Giang vốn là đang chờ, chạy nhanh tới trước xem xét: “Tôi bảo khách sạn nấu chút cháo nhé.”
Văn Trạch Tân: “Ừ.”
Thang máy đến tầng cao nhất, vừa ra thang máy đẩy cửa ra đã thấy bác sĩ Lương tay đút bên ngoài áo khoác trắng, đeo cặp kính mắt lạnh lùng nhìn Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân đi qua, bưng cháo lên uống một ngụm, cảm thấy dạ dày dễ chịu rất nhiều. Bác sĩ Lương hừ lạnh: “Cậu có thể lại không yêu quý bản thân, có thể chạy tiếp lần nữa thì xem thử ngày mai có phải chuẩn bị quan tài cho cậu hay không?”
Văn Trạch Tân lập tức uống xong một ngụm cháo lớn, giọng điệu thản nhiên: “Có thể chuẩn bị rồi.”
Bác sĩ Lương: “Chết như vậy cậu cam tâm sao?”
Bỏ bát xuống, Văn Trạch Tân cầm khăn tay lên lau khóe môi, cúi đầu chỉnh ống tay áo, nói: “Không cam tâm, cô ấy vẫn chưa về nhà.”
Bác sĩ Lương sững sờ.
Anh ta nhìn về phía trợ lý Giang.
Trợ lý Giang nhún nhún vai.
Bác sĩ Lương hừ lạnh: “Được, cuối cùng cũng thừa nhận.”
Văn Trạch Tân xuống ghế chân cao, cầm áo ngủ đi tắm, bác sĩ Lương ngăn cũng không ngăn được, cũng lười quản anh. Anh ta đi đến ngăn tủ bên kia chuẩn bị chai thuốc truyền nước biển, chỉ chốc lát sau, Văn Trạch Tân mặc áo choàng tắm đi ra, cả người toàn hơi nước, ngồi ở mép giường, bác sĩ Lương truyền nước biển cho anh.
Truyền xong, anh ta thu dọn hộp nhỏ, nói: “Truyền xong bình này xem tình hình ngày mai, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Vất vả rồi.”
Bác sĩ Lương nhìn Văn Trạch Tân, thở dài một tiếng rồi rời đi. Trợ lý Giang rửa sạch bát đi ra, đứng một bên nhìn Văn Trạch Tân, anh ta chần chừ một lúc thì hỏi: “Sếp có tính toán gì không?”
Văn Trạch Tân ngước đôi mắt lên nhìn về phía trợ lý Giang: “Cậu có đề nghị gì hay à?”
Câu hỏi này ngay lập tức làm trợ lý Giang sững sờ, anh ta hả một tiếng, nói: “Tôi nghĩ hiện tại anh đang đứng ở…. cấp độ theo… theo đuổi lại vợ.”
Văn Trạch Tân: “Ừ.”
“Tôi bảo cậu nghĩ cách, không phải bảo cậu phân tích tình hình.”
Trợ lý Giang: “… Tôi là một con chó độc thân.”
“Cút.”
Trợ lý Giang đành phải cút. Văn Trạch Tân nằm xuống, khuỷu tay che trán, đôi mắt nhìn lên trần nhà. Sau một lúc, anh đưa tay cầm lấy điện thoại, soạn tin nhắn gửi cho Trần Y.
Văn Trạch Tân: [Ngủ rồi?]
Đáng tiếc, sau khi gửi xong, tin nhắn chìm vào biển cả, đầu bên kia không trả lời.
*
Ngày hôm sau Trần Y dậy từ sáng sớm, dạ dày đã hết đau. Cô tắm rửa, chỉnh đốn sơ qua một chút liền đi làm, Trần Khánh đưa cô đi, ở trong xe nói: “Nghỉ một ngày đi, vội vã như vậy làm gì?”
Trần Y đang xem tin tức trong nhóm, sau đó chọn đến tin nhắn, nhìn thấy lúc năm giờ rạng sáng Văn Trạch Tân gửi tin nhắn tới.
“Ngủ rồi?”
Câu hỏi như vậy không giống Văn Trạch Tân sẽ hỏi chút nào. Trần Y trực tiếp xóa đi, sau đó trả lời Trần Khánh nói: “Tối hôm qua bọn con còn đang tăng ca, gần đây lại nhận hai hạng mục, vô cùng bận rộn.”
Trần Khánh nhìn con gái: “Vậy cũng phải chú ý sức khỏe.”
“Vâng, con biết rồi ạ.”
Xe đến văn phòng, Trần Y xuống xe, nói với Trần Khánh: “Buổi tối không cần tới đón con, con đến Sơn Thủy Thành lái xe về là được.”
Trần Khánh gật đầu: “Con nhớ ăn cơm.”
“Vâng.”
Trần Y cầm thẻ công tác đi vào sảnh lớn, sau đó đi thẳng vào thang máy. Mấy người Chu Yến cũng ở trong thang máy, nhìn thấy cô liền cười. Chu Yến chen tới, khoác tay cô nói: “Mới vừa rồi nhìn thấy xe của cô ở tầng B1, sao cô đã ở tầng một rồi?”
“Xe của tôi?” Trần Y dừng lại, nhìn về phía Chu Yến.
Lúc này điện thoại di động của cô vang lên, trong thang máy có chút đột ngột, cô cúi đầu xem, gọi điện đến là Văn Trạch Tân. Cô hơi dừng lại rồi bấm nhận, mặt mày lập tức lạnh nhạt rất nhiều.
“Alo.”
Giọng nói trầm thấp của Văn Trạch Tân từ đầu bên kia vang lên: “Xe đã cho người đưa trở về, ở tầng B1.”
Trần Y: “Vất vả rồi.”
Văn Trạch Tân ở đầu bên kia cười: “Không vất vả, đều là chuyện trợ lý Giang nên làm.”
Trần Y: “Em phải đi làm rồi.”
Văn Trạch Tân ở đầu bên kia trầm mặc mấy giây, đầu ngón tay đè xuống đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, mu bàn tay anh còn đang truyền nước biển, anh thấp giọng nói: “Gần đây em…”
“Cúp đây.”
Trần Y không đợi anh mở miệng, liền cúp điện thoại.
Văn Trạch Tân nắm chặt điện thoại di động, đôi mắt nhìn màu sắc của tấm thảm trải sàn, nghe tiếng tút tút tút, giống như bất động.
Trợ lý Giang đứng ở một bên nhìn anh, thở dài.
Hồi lâu.
Tay của Văn Trạch Tân thả lỏng ra, điện thoại trượt xuống, đầu ngón tay thon dài của anh nắm vuốt điện thoại, bỏ lên tủ đầu giường. Một lúc lâu sau, anh hỏi: “Truyền nước biển sắp xong chưa?”
“Sắp rồi.” Trợ lý Giang lại gần phía trước nhìn.
Văn Trạch Tân: “Ừ.”
“Hẹn Giang Diệu đi.”
“Vâng.”
*
Hôm nay có hai hội nghị rất quan trọng, mỗi lần trước khi bắt đầu hạng mục đều phải họp. Trần Y và Chu Yến ngồi xuống, Thẩm Lệ Thâm cũng xuất hiện theo, nhìn thấy Trần Y thì mỉm cười.
Trần Y cũng mỉm cười với cô ấy, tiếp theo Thẩm Lệ Thâm cầm một phần văn kiện qua đây, đưa cho Lương Chấn Phong. Lúc này Chu Yến kinh ngạc thốt lên: “Mới vừa rồi có một tin tức tốt cực, mọi người xem không?”
Mấy người trong nhóm nhỏ sửng sốt, Lương Chấn Phong rung chân: “Có phải chuyện của gia tộc Lâm thị gì đó không? Mấy người thiên kim công chúa này đều biết cách ăn chơi.”
Mấy người còn lại cũng lập tức gật đầu: “Trâu bò, Y Y, cô xem chưa?”
Trần Y lắc đầu: “Vẫn chưa xem.”
“Mau xem đi.”
Chu Yến mở điện thoại ra đưa cho Trần Y, điện thoại Trần Y cũng vang lên theo, là Thẩm Tuyền và Thường Tuyết gửi tin nhắn tới, là một tin tức rất hot.
Tiêu đề là: [ Nửa đêm ở ven đường nhặt thi thể, có khả năng nhặt được một thiên kim tiểu thư nào đó đấy.]
Kéo xuống dưới, ảnh chụp chính là ảnh của Lâm Tiêu Sanh và mấy cô bạn thân uống đến mức say không biết trời đất gì, sau đó còn có một tấm là ảnh chụp Lâm Tiêu Sanh bị vứt bỏ ở cửa đại viện Lâm thị.
Cả người và đôi chân nằm sấp, quần áo không chỉnh tề, say như chết.
Chu Yến kéo Trần Y thấp giọng hỏi: “Sao tôi cảm thấy cô ta khá quen nhỉ?”
Trần Y trầm mặc mấy phút, cười nói: “Thấy quen chỗ nào?”
Cô nhìn ảnh chụp một lát rồi dời ánh mắt đi. Chu Yến tiếp tục xem điện thoại, hung hăng tìm tòi. Trần Y nhìn mấy người bọn họ còn đang xem, cô nói: “Lương Chấn Phong, anh đưa ghi chép họp hội nghị tối hôm qua cho tôi đi.”
“Đúng rồi, quên đưa cho cô. Này, cầm lấy đi.” Lương Chấn Phong xoay người, đưa ghi chép cho Trần Y.
Chu Yến đột nhiên há mồm: “Y Y, cô ta… Lúc trước tôi xem video, chồng cô…”
Trần Y nhìn Chu Yến, Chu Yến lập tức ngậm miệng.
Lúc này, điện thoại Trần Y lại vang lên lần thứ hai, cô vội vàng cầm lên xem, Thẩm Tuyền lại gửi cho cô một diễn đàn của giới thế gia.
Trần Y chọn vào.
Trong giới thế gia bàn luận càng kịch liệt, so với người qua đường không rõ ràng cho lắm, trong diễn đàn này hiển nhiên rất nhiều người biết chuyện, nhao nhao suy đoán.
“Thường đi ở bờ sông thì làm sao không ướt giày được.”
“Tôi hoài nghi bút tích này là do nhị thiếu làm.”
“Tại sao chứ?”
“Tôi chỉ là nghe nói ấy mà, cô ta… lại đắc tội với Trần Y.”
“… Ngu xuẩn.”
“Chậc chậc, quá xấu, nhìn thấy tấm ảnh chụp này tôi đến cơm cũng không nuốt nổi. Sau này mọi người tụ họp đừng gọi cô ta nhé, tôi cũng không muốn trông thấy cô ta.”
“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy.”
“Trước đó không phải cô ta nói muốn…”
“Muốn gì? Nói chuyện đừng nói một nửa thế chứ.”
“Muốn quyến rũ nhị thiếu thôi, còn có thể nói gì nữa.”
Trần Y nhìn đoạn cuối cùng này, trầm mặc mấy giây. Lúc này, Thẩm Tuyền lại gửi tin nhắn tới, Trần Y ấn mở xem.
Thẩm Tuyền: [Văn Trạch Tân xuống tay độc ác.]
Trần Y: [Ừm.]
Thẩm Tuyền: [Cậu ổn chứ?]
Trần Y: [Không sao.]
Thẩm Tuyền: [Ừm.]
Thẩm Tuyền không nói nhiều, thế nhưng lại vô cùng đau lòng, vì vậy bảo Văn Trạch Lệ ở bên này giúp đỡ khiến những tin tức này của Lâm Tiêu Sanh truyền đi càng rộng và càng lâu.
Buổi chiều mấy người đang chuẩn bị tài liệu, đột nhiên Thẩm Lệ Thâm tới, kéo Trần Y đi tới một bên nói: “Có người khách đang ở trong văn phòng Tề Par muốn gặp cô.”
Trần Y hơi nghi hoặc: “Ai ạ?”
Thẩm Lệ Thâm cười thần bí, lôi kéo cô đi qua, thấp giọng nói: “Nhanh đi đi, trò chuyện một lúc rồi ra, còn có rất nhiều công việc đấy.”
Trần Y: “… Vâng.”
Cô để tài liệu xuống, cầm điện thoại di động lên, đi về phía văn phòng đối tác. Tề Par chỉ là một trong bốn đối tác, Trần Y cũng không quen anh ta, cho nên tại sao khách của anh ta lại muốn gặp cô?
Đi vào cửa phòng làm việc, Trần Y cong ngón tay gõ cửa.
Chỉ chốc lát sau, bên trong truyền đến giọng nói của Tề Par: “Vào đi.”
Trần Y đẩy cửa ra, vừa ngước mắt lên thì thấy ngồi trên ghế sô pha màu đen là Văn Trạch Tân vẻ mặt lãnh đạm, đầu ngón tay anh cầm điếu thuốc. Lúc nhìn thấy cô, tay cầm thuốc lá dập thuốc về cái gạt tàn thuốc bên cạnh.
Anh nói: “Y Y, vào đây.”
Trần Y nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn kia, mấp máy môi, sau đó nhìn về phía đối tác, đối tác cầm tờ báo lên che mặt.
Trần Y: “…”
Lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, cô cầm lên nhìn xem, là Triệu Luyện. Cô dừng một chút, nói: “Thật xin lỗi, Tề Par, bên này tôi cũng hẹn khách.”
Tề Par đặt tờ báo xuống, nhìn qua: “Cô hẹn ai?”
Trần Y nhận điện thoại, nói: “Tiểu công tử Triệu Luyện của Triệu thị.”
Nói xong, giày cao gót cô quay lại, xoay người rời đi, giọng nói dịu dàng truyền vào trong văn phòng: “Triệu Luyện, anh ở dưới tầng rồi à? Được, em xuống dưới tiếp anh.”
Được, em xuống dưới tiếp anh.
Tề Par sửng sốt mấy giây, nhìn về phía Văn Trạch Tân trên ghế sô pha.
Đôi mắt đào hoa của Văn Trạch Tân nặng nề nhìn về phía cửa phòng làm việc, nghe tiếng giày cao gót kia càng đi càng xa.