Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 8



Trans: YiYi

Beta: Lam

Trần Y đang xào thịt, eo đột nhiên bị ôm lấy, đôi tay cô có hơi run rẩy. Sau khi nghe thấy giọng của anh, cô trả lời: “Thịt bò.”

Văn Trạch Tân nhìn vào trong nồi, ừ một tiếng nhưng vẫn không buông cô ra. Trần Y đi lại không tiện, do dự một lúc rồi hơi giãy giụa. Văn Trạch Tân cảm thấy cô giãy giụa thì thấp giọng cười nhẹ.

Bàn tay anh ôm chặt lấy eo cô một lúc rồi lại buông ra. Trần Y lấy cái đĩa rồi xúc thịt bò ra, quay người lại liếc anh một cái, đưa cái đĩa cho anh. 

Văn Trạch Tân đang tháo cà vạt, thấy thế thì anh nhướng mày. Trần Y mím môi: “Giúp em chút đi?”

Chỉ nói một câu như vậy, tai và mặt của cô đều đã đỏ ửng. Văn Trạch Tân nhìn đến mức cảm thấy hiếm lạ. Đầu lưỡi của anh chọc chọc vào khoang má, cầm lấy đĩa thịt bò kia, cởi chiếc cà vạt ra rồi đi ngoài đặt lên trên bàn ăn cơm.

Anh bình thản hỏi: “Tôi múc cơm luôn nhé?”

Trần Y hoàn toàn không ngờ Văn Trạch Tân sẽ cầm lấy cái đĩa, cô vuốt vuốt tóc rồi nói: “Không cần đâu, để em múc.”

Cô bấm nút nồi cơm, bắt đầu xới cơm, bưng hai bát cơm đi ra ngoài. Văn Trạch Tân đã ngồi vào bàn ăn, cà vạt đen bị anh tùy ý treo lên trên giá treo đồ, rũ xuống.

Trần Y đặt bát cơm trước mặt anh, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh.

Văn Trạch Tân bưng bát lên uống một ngụm canh trước, sau đó liếc nhìn cô, Trần Y cũng ngước mắt nhìn anh: “Món canh bong bóng cá tối nay là do chị Lệ nấu đó, có ngấy không?”

Văn Trạch Tân nhìn cô, cười cười: “Có chút.”

Trần Y: “Thế này mà còn ngấy à.”

Cô hơi nhíu mày, Văn Trạch Tân thấy thế, đột nhiên tiến tới, lấp kín môi cô. Anh hạ thấp đầu lưỡi, một miếng bong bóng cá lọt vào miệng Trần Y.

Trần Y ngạc nhiên, cô mở to mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt người đàn ông. Trong đôi mắt của anh mang theo một nụ cười có ý chọc ghẹo, anh lùi ra xa chút rồi hỏi: “Có ngấy không?”

Trần Y cắn miếng bong bóng cá, khuôn mặt đỏ ửng. Cô nuốt miếng bong bóng cá xuống, cầm khăn giấy lau khóe môi: “Em thấy cũng được.”

“Anh kén chọn quá đấy.”

Văn Trạch Tân quay trở lại chỗ ngồi của mình, mỉm cười: “Ừm.”

Anh cầm đũa, bắt đầu dùng bữa. Trần Y liếc anh rồi thu lại tầm nhìn, liếc mắt nhìn sang chiếc điện thoại di động ở trong tay anh. Hôm nay anh đã đổi điện thoại. 

Chiếc điện thoại kia vẫn nằm ở trong phòng sách ở trên lầu. 

Cô cũng cúi đầu, bắt đầu ăn cơm.

Ăn xong cơm tối, Trần Y lên lầu tập yoga, nếu không có giáo viên dạy tư dạy, cô sẽ tự luyện tập trong một giờ. Trong phòng tập yoga rộng lớn chỉ có một mình cô, rất trống trải, cô nhìn vào gương, nhớ lại nụ hôn lúc nãy khi đang ăn cơm của anh. 

Đây không phải là lần đầu tiên có một nụ hôn đột ngột như vậy. Vì thế khóe mắt của Trần Y hơi ửng đỏ, đúng lúc này, cửa phòng tập yoga mở ra. Văn Trạch Tân cầm khăn lau tóc, dựa vào cánh cửa nhìn bóng dáng thon thả đứng cách đó không xa, đôi chân dài thẳng tắp cứ thế dựng đứng giữa không trung.

Đường cong cực kỳ đẹp. 

Làn da lại trắng.

Văn Trạch Tân gõ gõ cửa: “Tập xong chưa?”

Cơ thể Trần Y hơi run lên, cô quay đầu, nhìn thấy người đàn ông với dáng người cao lớn, trên áo choàng tắm vẫn còn có những giọt nước đang chảy xuống. Cô có hơi sững sờ: “Em còn một lúc nữa.”

“Xong thì đến phòng sách tìm tôi.” Anh nói.

Trần Y: “Vâng.”

Sau đó cửa phòng yoga đóng lại, Trần Y duy trì tư thế đó một lúc lâu, một lát sau mới hạ xuống. Cô nhìn đồng hồ, vẫn tiếp tục luyện các bài tập tiếp theo cho xong.

Bước ra khỏi phòng yoga thì đã 9 giờ rưỡi, Trần Y khoác áo khoác lên lầu, đi vào phòng sách. Cửa phòng sách đang mở, Văn Trạch Tân mặc trên mình một chiếc áo choàng tắm màu đen, đang dựa vào bàn gọi điện thoại, đầu ngón tay thon dài nghịch chiếc bút máy.

Trên mặt bàn có hơn một chục phần văn kiện, anh đang nói chuyện với người ta bằng tiếng Anh. Trần Y thấy thế, chỉ nhìn vài giây xong rồi quay người rời đi.

Tiếng đàn ông từ phía sau vang lên: “Đi đâu thế?”

Trần Y sững sờ, quay đầu lại. Văn Trạch Tân bỏ điện thoại ra, quan sát cô từ trên xuống dưới: “Lại đây.”

Trần Y bất đắc dĩ, bước vào rồi nói: “Em đi tắm cái đã.”

Văn Trạch Tân nói với người ở đầu dây bên kia: “Lần sau nói.” Sau đó anh tắt điện thoại, đặt điện thoại xuống, nắm lấy cổ tay của Trần Y, kéo cô lại trước mặt mình, bật cười thành tiếng: “Tôi giúp em tắm nhé.”

Trần Y sửng sốt: “Em tự… Anh đang nói cái gì vậy?”

Cô nhìn về phía chiếc điện thoại nằm ở trên mặt bàn, một chiếc điện thoại khác được đặt trong một chiếc hộp màu đen, là chiếc điện thoại tối hôm qua. Văn Trạch Tân nhìn theo tầm mắt của cô, nhìn một cái, nhướng mày, thu hồi tầm mất rồi véo cằm cô: “Đang nghĩ gì thế?”

Trần Y nhìn thẳng vào mắt anh, trong mắt mang theo không ít sự tìm tòi nghiên cứu. Khóe miệng Trần Y đột nhiên cong lên, nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, cô khẽ lắc đầu: “Không có gì.”

Văn Trạch Tân híp mắt, anh vòng tay ôm lấy eo cô, kéo về phía người mình: “Hôm nay em hơi lạ.”

Trần Y nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của người đàn ông, lại thêm cả đôi mắt đào hoa. Hồi còn đi học anh chính là hot boy trong trường, là người được rất nhiều bạn nữ sinh trong trường yêu mến. 

Tuấn tú, hay cười, khá kiêu ngạo. Nhưng mấy năm nay anh dần dần trở nên bí ẩn hơn, cũng thu mình rất nhiều. Trần Y sờ mặt anh, cười nói: “Anh cũng khang khác đấy.”

Vân Trạch Tân cười thành tiếng, ôm cô đặt lên bàn sách, sờ mặt cô rồi nói: “Gần đây đang xử lý một miếng đất, chú nhỏ cần tới nó. Đối phương là một người nước Anh, nắm trong tay mảnh đất của vợ anh ta, muốn bán cho chúng ta với cái giá cao.”

Trần Y suy nghĩ một chút: “Chú nhỏ dùng miếng đất ấy để làm gì vậy?”

“Nghiên cứu phát minh.”

“Ồ, ồ.”

Văn Trạch Tân nhìn cô, sau đó bế cô theo kiểu công chúa đi vào phòng tắm trong phòng ngủ chính. Đêm nay Văn Trạch Tân cực kì dịu dàng, Trần Y cũng cực kỳ ngoan ngoãn. Tiếng nước vang lên trong phòng tắm, Trần Y ôm mặt anh, lẩm bẩm nói một câu em yêu anh.

Văn Trạch Tân không nghe rõ, trán của anh đầy mồ hôi, đôi môi mỏng áp sát vào tai cô, hỏi: “Hửm? Em nói cái gì cơ?”

Trầm Y không trả lời anh, đuôi lông mày cũng hơi ửng hồng, cúi đầu chạm vào trán anh.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, sắc trời đã tối, Trần Y bị bọc trong khăn lông được ôm lên giường, da thịt trên người cô đều đỏ bừng. Văn trạch Tân nghiêng người tựa vào đầu giường, ngón tay nghịch nghịch sợi tóc của cô.

Hai người đều yên lặng, lúc này chiếc điện thoại đặt trên đầu giường vang lên, là ở bên phía đầu giường bên Trần Y. Cô theo bản năng mà giơ tay ra cầm lấy chiếc điện thoại rồi đưa cho Văn Trạch Tân, đúng lúc lại nhìn thấy dãy số quen thuộc kia. 

Lâm Tiêu Sanh.

Trần Y hít một hơi, nhìn anh. 

Văn Trạch Tân cầm lấy điện thoại, đầu ngón tay vẫn đang nghịch ngợm mái tóc của cô. Anh bình thản nhìn qua màn hình, sau đó đặt điện thoại xuống đầu giường bên kia. Không cúp máy cũng không trả lời, giống như lúc trước tiếp tục làm lơ. Trong lòng Trần Y lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô nắm chặt chăn. 

Văn Trạch Tân cúi đầu nhìn cô, sau đó anh vừa cười vừa cúi người, nhéo mũi cô. 

Trần Y trốn dưới chăn, cô đẩy ngón tay của anh ra. Văn Trạch Tân vừa cười vừa tiếp tục trêu chọc, đè lên người cô: “Để tôi xem xem, có đỏ không nào?”

Trần Y thò chân từ trong chăn ra đá anh một cái: “Đỏ rồi, anh dùng sức hơi quá rồi đấy.”

“Thế à?” Văn Trạch Tân không tin, nắm lấy tay cô, hai người nhìn nhau trong bóng tối mờ mịt. Bởi vì Trần Y trốn tránh nên khuôn mặt có chút vui vẻ mang theo cả ý cười, điều quan trọng nhất là trong đôi mắt của cô còn mang theo một tia dịu dàng. 

Dịu dàng đến mức xông thẳng vào trái tim. 

Động tác của Văn Trạch Tân dừng lại, đôi mắt đào hoa nhìn cô, trong đáy mắt vang mang theo ý cười. Đầu ngón tay của anh nghịch nghịch mái tóc của cô, nhìn cô một cách sâu sắc rồi nói: “Trần Y.”

Trần Y vừa nghe thấy anh cất tiếng gọi tên của cô, trong lòng run lên, cô ừm một tiếng.

Văn Trạch Tân gọi xong lại chẳng nói gì, Trần Y đợi một lúc rồi mới hỏi: “Sao anh?”

Văn Trạch Tân cười vài tiếng, sau đó hôn lên gương mặt cô. Tiếp theo, anh ôm lấy eo của cô áp sát lên người mình: “Sáng mai tôi đưa em đi làm nhé.”

Trần Y sững sờ: “Không được, tan làm thì sao?”

Văn Trạch Tân ngẩng đầu nhìn cô: “Vậy thì tiện đón em tan làm luôn.”

Trần Y mím môi, trái tim đập thình thịch, cô nói: “Được.”

Anh xoay người lại rồi ôm cô. Trần Y dựa vào trong lồng ngực anh, chiếc điện thoại trên tủ đầu giường lại kêu lên vài tiếng, lần này là âm thanh của wechat. Văn Trạch Tân duỗi tay qua đó, lướt qua chiếc điện thoại, tắt chiếc đèn ở đầu giường. Trần Y nằm trong lòng anh nhắm mắt lại, hơi thở của người đàn ông cũng dần trở nên chậm rãi, bàn tay to đè lên gáy của cô, mái tóc rối tung nằm trong ngực anh.

Thỉnh thoảng lại có tiếng Wechat nhẹ nhàng vang lên, Trần Y mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ nhưng lại bị âm thanh wechat đánh thức, cô mở mắt, trong bóng tối có hơi mờ mịt.

Anh vẫn đang trả lời Lâm Tiêu Sanh trên wechat sao.

Sau đó, Trần Y không biết đã thiếp đi tự lúc nào, ngày hôm sau tỉnh lại, Văn Trạch Tân đã không còn ở bên cạnh. Trần Y túm túm mái tóc rồi bước xuống giường, bàn chân dẫm lên dép lê, liếc nhìn chiếc điện thoại di động màu đen trên đầu giường, vô cùng yên lặng.

Trần Y thu hồi ánh mắt, không nghĩ thêm gì nữa, đi rửa mặt thay quần áo. Văn Trạch Tân mới từ phòng tập trở về, anh lau lau cổ, tiến vào phòng tắm tắm rửa.

Hai người đi ngang qua nhau, trên khóe môi người đàn ông nở một nụ cười, liếc nhìn cô mấy cái.

Trần Y đỏ mặt, xoay người đi xuống lầu.

*

Ăn xong bữa sáng, Trần Y cầm chiếc áo khoác khoác lên mình. Hôm nay Văn Trạch Tân ăn mặc không quá trang trọng, áo lông màu xám cùng với quần tây, hai người đi xuống lấu, lái xe đi.

Văn phòng của Trần Y cũng ở khu trung tâm thành phố, nơi đó cũng thường xuyên tắc xe. Văn Trạch Tân chống tay lên chán, trầm giọng nói: “Lại tắc đường.”

Trần Y liếc nhìn anh: “Hết cách rồi.”

Văn Trạch Tân ngước mắt nhìn cô nói: “Mua cho em một căn nhà ở tòa cao ốc 188 nhé? Đến lúc đó chỗ làm việc của em gần hơn rồi, còn có thể làm hàng xóm với anh trai tôi, em có thể thường xuyên gặp mặt Thẩm tổng nữa.”

Trần Y cười: “Văn đại thiếu còn chưa biết là có thể kết hôn lại với Thẩm Tuyền không kìa.”

Văn Trạch Tân mỉm cười, đầu ngón tay gõ lên vô lăng: “Có thể.”

“Anh chắc chắn đến vậy sao?”

Văn Trạch Tân lại cười, lại nhìn tình hình con đường phía trước, nhướng mày: “Thẩm tổng đúng là bá đạo, nhưng chắc chắn cô ấy thích anh tôi.”

Trần Y: “Ồ, vậy sao?”

Cô nhìn góc nghiêng của người đàn ông, thầm nghĩ người được yêu không kiêng nể gì như vậy sao. Văn Trạch Tân quay tay lái chạy đến phòng làm việc của Trần Y, giọng nói trầm thấp: “Thẩm tổng quá mạnh, chậc.”

Mang theo ý tứ không dám gật đầu khẳng định. 

Trần Y nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói một câu: “Mạnh mẽ tốt biết bao.”

Văn Trạch Tân nhìn cô một cái, nhướng mày: “Hửm?”

Trần Y quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đào hoa của anh. Người đàn ông cười như không cười mà nhìn cô, thăm dò. Trần Y hơi mỉm cười, nắm lấy tay anh.

Văn Trạch Tân rũ mắt, liếc nhìn ngón tay mảnh khảnh của cô rồi nghịch vài cái. Rất nhanh, chiếc ô tô màu đen đã đến trước cửa tòa nhà, Trần Y cầm túi lên, nói: “Em tan làm lúc sáu giờ chiều, nếu như anh không có thời gian qua đây thì nhớ nhắc em trước.”

Văn Trạch Tân buông tay cô ra, ngước cằm lên: “Biết rồi, nếu tôi bận tôi sẽ bảo chú Lâm đến đón em.”

“Được.” Trần Y nhìn anh, sau đó đang định xuống xe. Văn Trạch Tân ừm hai tiếng, Trần Y dừng lại, quay đầu nhìn anh. Anh vươn tay nắm lấy tay cô, kéo cô về phía mình, cúi đầu nhìn cô một cái, hôn lên mũi cô. 

“Đi đi, đừng đến trễ.”

Trần Y chớp mắt vài cái, sau đó nhanh chóng xuống xe. Đóng cửa xe lại, tất cả mọi thứ trong xe đều bị che kín, Trần Y bước lên bậc thang thì có đồng nghiệp bước tới nắm lấy tay cô. Đồng nghiệp SA1 nhìn chiếc Porsche màu đen đang quay đầu và cả khuôn mặt góc cạnh tuấn tú mơ hồ xuất hiện giữa khe cửa rồi oa lên một tiếng: “Chồng cô à?”

Trần Y nhìn đồng nghiệp một cái, cười cười: “Ừm.”

“Má nó, tôi nhìn thoáng thấy mặt của anh ta, đẹp trai quá đi. Một ông chồng vừa có tiền vừa đẹp trai như thế, cô giấu kĩ ghê ha, hơn nữa còn đưa cô đi làm nữa.” Đồng nghiệp cười ha ha nhìn cô: “Cuộc sống một cô vợ nhà giàu của cô không tệ nha.”

Trần Y bất đắc dĩ: “Cô vợ nhà giàu gì cơ?”

Đồng nghiệp chỉ cười với cô, Trần Y không tiếp lời cô ấy nữa. Kết quả vừa mới bước vào văn phòng, vị đồng nghiệp này lại tuyên bố chuyện này với người khác, thế là cả một nhóm người bắt đầu trêu chọc Trần Y.

“Trần Y, cho tôi xem hình chồng của bồ đi nào.”

“Thật sự đẹp trai tới thế cơ à.”

Trần Y trốn được vài lần, suýt chút nữa còn bị cướp điện thoại. Cuối cùng cấp trên nói một hồi, đám người đó mới từ bỏ, Trần Y ngồi ở vị trí làm việc trầm lặng hẳn xuống.

Cô cầm chiếc điện thoại, ngẩn người.

Sau khi chuyện lần trước của cô giáo Nghiêm xảy ra, lần này cô kiên quyết không cho bọn họ xem ảnh, chính là vì sợ lại xảy ra thêm mấy câu chuyện lúng túng gì đó. Buổi chiều có một cuộc hội nghị, phía trên lại giao xuống một loạt các hạng mục cần thẩm định hàng năm, Trần Y nhận hạng mục của một công ty ô tô, bắt đầu tìm tài liệu từ phía bên tài vụ của đối phương. 

Bận rộn tới sáu giờ chiều, Trần Y nhìn điện thoại, đang nghĩ có nên hỏi anh có đến đón cô hay không. Lúc này, đồng nghiệp SA1 bước ra từ thang máy, trùng hợp hơn là, hạng mục lần này Trần Y lại làm chung với cô ấy, cô ấy vừa ra khỏi văn phòng liền cười nói: “Trần Y, chồng của cô đang ở dưới lầu kìa.”

Trái tim của Trần Y đập thình thịch, chuông wechat cũng vang lên.

“Xuống đây.”

Hai chữ vô cùng ngắn gọn, Trần Y vội vàng thu dọn đồ đạc, mấy vị đồng nghiệp khác cũng cười hùa: “Tướng mạo thế nào nhỉ.”

“Đẹp trai lắm luôn á, là một người đàn ông rất tuấn tú nha.” Vậy là vài người đứng dậy đi ra ngó xuống, văn phòng ở tận lầu 8, chỉ nhìn thấy chiếc xe màu đen đỗ ở dưới lầu.

Cửa kính xe được hạ xuống, cổ tay của người đàn ông lộ ra ngoài, ngón tay đang cầm một điếu thuốc. 

Dưới tiếng cười của một đám người, Trần Y lẻn vào trong thang máy, trong lòng sợ hãi, sợ sẽ lại xảy ra chuyện lúng túng như lần trước. Thang máy đi xuống, Trần y bước ra khỏi sảnh, Trần Y nhanh chóng bước tới, vừa kéo cửa xe là ngồi xuống ngay. Văn Trạch Tân ngậm điếu thuốc nhìn cô: “Hoảng hốt tới thế cơ à?”

Trần Y nhìn anh, cô nở nụ cười.

Cô thật sự sợ, sự tự tin vừa mới được xây nên lại bị màn hình của một chiếc điện thoại hoặc một câu nói nào đó công kích. Văn Trạch Tân híp mắt nhìn cô, bỏ điếu thuốc xuống, tóm lấy tay của cô: “Làm gì vậy?”

Trần Y lại cười, nói: “Không có gì.”

Nhóm chat ở trong điện thoại, bọn họ đều đang khen anh đẹp trai. Trần Y nhớ lại hôi đi học, anh chính là như vậy, đi đâu cũng có nữ sinh đi theo. Văn Trạch Tân lạnh nhạt liếc cô, không hỏi gì.

Trần Y đột nhiên nói: “Đồng nghiệp của em nhìn thấy anh rồi, khen anh rất đẹp trai.”

Văn Trạch Tân rũ mắt dập tắt điếu thuốc, sau khi nghe xong, ngẩng đầu cười nhạo một tiếng: “Vậy sao? Có nhiều người cũng nói như vậy.”

Trần Y chậc một tiếng: “Tự luyến.”

Đầu ngón tay của anh nắm lấy cằm của cô, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt: “Lẽ nào em không thích khuôn mặt này của tôi à?”

Bàn tay của anh cực kỳ không khách khí, Trần Y rụt lại, tóm lấy tay của anh: “Đừng đùa nữa, anh sờ ở đâu vậy… ”

Văn Trạch Tân cười rộ lên, sau đó anh thu tay lại rồi nắm tay lái, khởi động xe. Vài giây sau, anh lại nhìn cô một cái, khóe môi mỉm cười. Trần Y cũng nhìn anh, cô quay đầu, cũng nở một nụ cười.

Vẫn có thể mong chờ vào tương lai. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.