Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1002: Kết hôn



“Vậy tại sao, tại sao lại tốt với em như vậy? Chẳng lẽ điều anh muốn là một người hầu chăm sóc miễn phí cho dì thôi sao?”

Ánh sáng từ màn hình ấm áp nhưng gương mặt Sở Luật lúc này lại rõ ràng ngược lại, rất lạnh lùng. Anh ngồi ngay ngắn, từ trong ngăn kéo lấy ra một điếu thuốc.

“Dĩ Hiên, tôi yêu cầu cô chăm sóc cho mẹ tôi sao?”

Hạ dĩ Hiên sửng sốt, đúng, với người khác thì đương nhiên sẽ nghĩ như thế nhưng riêng Sở Luật lại không, anh đã thuê hai y tá chăm sóc, mỗi ngày 24 giờ chăm sóc tốt cho Tống Uyển, nếu Tống Uyển quả thực dựa vào sự chăm sóc của cô ta thì không biết đã sớm chết đói từ lâu rồi.

Chăm sóc cho một người thực vật cũng không phải dễ dàng như thế, xoay người, lau mình, cho ăn uống, đại tiện, lau đi cái dơ bẩn… trong tất cả chuyện đó, chuyện Hạ Dĩ Hiên làm cũng chỉ là… mát xa mà thôi, nhưng tìm một người biết mát xa quả thực rất dễ kiếm.

“Vậy thì tại sao?” môi Hạ Dĩ Hiên đột nhiên run rẫy, tại sao lại cho cô tự do bước vào Sở Gia, tại sao bên anh chỉ có một phụ nữ là cô, tại sao lại cho mọi người biết bọn họ sẽ kết hôn.

“Không vì cái gì cả.” Sở Luật lại nói: “Cô muốn tới thì tới, phải đi thì đi.”

Anh thừa nhận anh rất mỏng tình, anh bạc tình cũng đều bởi một người phụ nữ.

Đúng vậy, Hạ Dĩ Hiên có công chăm sóc Tống Uyển, nhưng Sở Luật cũng không để cho cô ta làm không công, mỗi tháng anh đều có gửi tiền cho cô ta rồi.

Chuyện ai nợ ai, ai có mắt nhìn đều thấy rõ.

Hỏi anh về chuyện có kết hôn không, xin lỗi, không có khả năng đó.

Anh nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn trên tay, môi nở ra một nụ cười lạnh, anh kết hôn, anh chưa ly hôn thì đương nhiên cũng không nghĩ phạm tội trùng hôn.

Để người phụ nữ kia mang theo con gái anh đi sống thật tốt đi, anh sẽ không chủ động tìm kiếm cô thêm lần nào nữa.

Anh thở ra từng ngụm khói, với một số ít phụ nữ mà nói điều này đều mang đến ý muốn chinh phục.

Hạ Dĩ Hiên thất thần đi ra, vừa đi được vài bước lại thấy thư kí Tiểu Trần đang nói chuyện với Hạ Nhược Tâm phía bên kia, nhịn không được lại bước qua đó.

“Hạng phụ nữ đê tiện này”, cô ta chỉ vào trước mặt Hạ Nhược Tâm mắng.

“Cô bị điên à?” Hạ Nhược Tâm sau một phút bình tĩnh lại chỉ vào mặt của mình, “Hạ tiểu thư, cô đánh ở nơi chỗ này này.”

Tay Hạ Dĩ Hiên dừng lại, bây giờ cô ta thật muốn đánh cho nát khuôn mặt này, nhưng thân phận hiện tại chênh lệch, Hạ Minh Chính cũng từng cảnh cáo cô, còn có vết mấy bàn tay trên mặt cô cũng cảnh cáo cô.

Có người không thể đụng vào, có người không thể đánh

Cô mím chặt môi, dường như đã nếm được cả hương vị của máu. Thư kí Tiểu Trần đứng một bên cắn mu bàn tay, thỉnh thoảng nhìn bên này lại nhìn phía bên kia, chuyện này hai người kia không phải muốn đánh nhau thật chứ.

Hạ Dĩ Hiên hít sâu một hơi, sau đó xoay người thì đột nhiên tách một tiếng, gót giày bỗng nhiên bị gãy ra. Cô ta hung hăng đá văng chiếc giày cao gót ra, nhưng đi được vài bước lại đi giày vào.

Không đi giày vào thì phải đi chân trần.

Đi chân trần về thì còn mặt mũi nào nữa?

Thư kí Tiểu Trần trực tiếp hướng Hạ Nhược Tâm giơ lên một ngón tay cái.

Hạ Nhược Tâm cười như cũ, khóe môi nhếch lên hướng về phía thang máy kia lại mang thêm một chút tia châm chọc.

A, tâm tình không tốt, không lẽ cô ta cầu hôn bị cự tuyệt sao?

Trên đời này cũng chỉ có Hạ Dĩ Hiên là loại phụ nữ như vậy, tự mình ảo tưởng sẽ không có gì phát sinh, Sở Luật ghét nhất chính là người thường xuyên đi lừa gạt người khác, mà Hạ Dĩ Hiên đối với Sở Luật lại chính là đỉnh cao của sự lừa gạt.

Sở Luật có thể kết hôn với bất cứ ai, có lẽ về sau anh sẽ lại kết hôn, nhưng có thể bất cứ là ai ngoại trừ cô ta.

Hạ Nhược Tâm nhìn đồng hồ, đã tới giờ tan tầm, cô thu dọn sạch sẽ đồ trên bàn làm việc, chuẩn bị ra về.

“Còn chưa về?” Sở Luật đã đi tới, đứng ở trước mặt cô, nhưng đôi mắt đường như lại xuyên qua cô để nhìn cái khác, không có tiêu điểm, cũng không có khoảng cách.

“Vâng, giám đốc về.” Giọng Hạ Nhược Tâm không nóng không lạnh giữ đúng phép.

Cánh môi mỏng của Sở Luật nhẹ nhấp, rồi sau đó xoay người, rời khỏi chỗ này, góc áo của anh lướt qua tạo ra một chút gió nhẹ, anh vẫn lạnh lùng như thế, giống như mấy năm trước, không đúng, so với trước kia càng anh dường như càng khó gần.

Hạ Nhược Tâm cầm túi của mình, cũng dùng thang máy đi xuống, lúc này, người trong công ty cũng đã về gần hết, chỉ còn lác đác vài người dọn vệ sinh mà thôi.

Hạ Nhược Tâm đi tới cửa, cô cảm giác được có người đi theo mình, khóe môi cô cong lên, quả là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà.

Tác Phong của Hạ Dĩ Hiên trươc giờ đều không thay đổi, tìm người tới để đe dọa cô, vẫn là tiền dâm hậu sát phơi thây hoang dã tới. Tiếng chân phía sau càng ngày càng gần.

Hạ Nhược Tâm cũng không hoảng loạn, cô bỏ tay vào trong túi lấy ra một thứ.

Đến khi cô đi đến một cái hẻm nhỏ vắng người, thì tiếng bước chân phía sau cũng đột ngột nhanh hơn.

Hạ Nhược Tâm dừng lại, phía trước đã không còn đường để đi rồi, cho dù là hướng trái, hướng phải  hay phía trước cũng đều là vách tường, bây giờ nếu cô quay ngược về phía sau thì đương nhiên sẽ có người tự nhiên ngăn trở cô.

“Chạy à? Sao không chạy nữa đi?” Giọng nói trầm trầm, giống như phát ra từ hư không dị thường khó nghe, giống như tiếng phất xẹt trên mảng đen, cũng giống như tiếng móng tay cào vào cánh cửa.

Hạ Nhược Tâm xoay người, phía sau là một người đàn ông thấp bé nhưng lại mang dáng vẻ cợt nhả đáng khinh, mà người đàn ông kia vừa thấy được khuôn mặt của Hạ Nhược Tâm thì lại có chút ngạc nhiên, không thể tin được hắn không những được nhận tiền mà bây giờ còn được thu về một loại hàng cực phẩm như thế.

Vốn dĩ hắn còn tưởng người hắn cần phải xử lý là một người đàn bà xấu xí như heo nái, nhưng không ngờ lại vớ được một nữ thần khác xa tưởng tượng như thế này. Từ khuôn mặt, dáng người cho đến làn da đều làm cho hắn muốn thèm khát chiếm hữu.

Hắn xoa xoa tay, cũng nuốt một ngụm nước miếng, thân dưới cũng vì thế mà sinh ra phản ứng.

Tầm mắt Hạ Nhược Tâm dừng lại trên đũng quần của tên đàn ông đó, môi đỏ cũng dần dần nhếch nhẹ, không sợ mà chỉ có lạnh lùng đối mặt.

Tên đàn ông còn tưởng rằng Hạ Nhược Tâm bị dọa sợ, bình thường phụ nữ gặp phải tình huống này không hét chói tai thì chân cũng mềm nhũn, hắn ta nghĩ tới một người phụ nữ gầy gò như Hạ Nhược Tâm cũng không có khả năng mà trốn thoát dưới mi mắt của hắn được.

Người đàn ông càng thêm hưng phấn, tay thò vào trong quần sờ soạng thứ kia, gương mặt cười đê tiện.

Hắn nhào lên, kết quả mấy phút sau thế nhưng lại nghe thấy tiếng kêu chói tai của hắn.

Hạ Nhược Tâm quơ quơ trong tay một cây gậy nhỏ, thân thể của người đàn ông thỉnh thoảng run rẫy, co rút một chút, miệng cũng vì thế mà sùi bọt mép.

Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, cây gậy chích điện trong tay lại chạm một chút vào người đàn ông kia làm hắn ta rên la đau đớn, không ngừng xin tha nhưng lại không nhận được bất cứ sự đồng tình nào của Hạ Nhược Tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.