Cô vừa nghe thấy tiếng động từ cửa vội vàng tỉnh lại.
“Sở tiên sinh, sao anh lại tới đây?”
Hộ lý vội vàng đứng lên, vội vàng đi xem Tống Uyển, thấy Tống Uyển bình yên vô sự vẫn ngủ đều đều mới thở nhẹ nhõm một hơi. Dọa chết cô, cô còn tưởng đã xảy ra chuyện gì.
“Cô nghỉ trước đi.” Sở Luật nói với hộ lý, anh đi tới ngồi xuống nắm lấy tay Tống Uyển.
“Mẹ, mẹ đã ngủ nửa năm, khi nào mới có thể tỉnh lại?” Anh đưa tay nhẹ nhàng sửa sang lại tóc cho Tống Uyển, tuy bà được chăm sóc cực cẩn thận nhưng vẫn không thể như bình thường, cơ bắp đã hơi teo lại, cũng đã già đi nhiều.
“Mẹ, con xin lỗi…” Sở Luật đưa tay Tống Uyển áp lên mặt mình, thỉnh thoảng anh lẩm bẩm nói xin lỗi. Kỳ thật hại Tống Uyển biến thành như vậy không phải là Hạ Nhược Tâm mà là anh, đúng vậy, chính là anh.
Nếu không phải anh vẫn luôn không buông tay, không cam lòng thì có lẽ Hạ Nhược Tâm sẽ không thay đổi thành như vậy. Mặc kệ là cố tình hay cố ý, những cái sai đó đã xảy ra căn bản không cứu vãn được.
Nói cho anh, sự thù hận này hóa giải như nào?
Anh cứ vậy ngồi bên người Tống Uyển, đầu cũng gối lên tay Tống Uyển như khi còn nhỏ. Tuy rằng Tống Uyển đã làm rất nhiều việc sai, nhưng thân là con trai, mẹ sai thì anh có trách nhiệm, nhưng mặc kệ sai nhiều thế nào cũng không đến mức đi tìm chết.
Anh hận, ở rất sâu trong lòng, anh hận, không cách nào tiêu tán.
Nếu nói hận Hạ Nhược Tâm, hận chính mình có lẽ không bằng hận vận mệnh của anh.
Một bàn tay đặt lên vai anh bóp nhẹ.
Sở Luật ngẩng đầu lên, liền thấy không biết từ khi nào Sở Giang đã tới. Ông kéo lại chăn cho Tống Uyển rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
“A Luật, đừng như vậy. Mẹ con cũng không muốn con như vậy.”
Sở Luật buông tay Tống Uyển, vẫn ngồi yên đó: “Ba, sao ba lại tới đây?”
Sở Giang phải chăm sóc cho Sở Tương. Sau khi Tống Uyển thành như vậy ở cái nhà này Sở Tương cũng chỉ dính vào Sở Giang, bởi vì là đứa trẻ do Tống Uyển nhận nuôi, dù như thế nào đứa nhỏ này Sở Giang cũng phải quản.
“Cháu ngủ rồi, ba tới xem mẹ con thế nào.”
Sở Giang nhẹ nhàng vỗ tay Tống Uyển: “Mẹ con thật sự không xấu, bà ấy chỉ sợ mất mặt thôi, cuối cùng cũng không giải được những sự tình đó, cuối cùng cũng lại thành ra như thế này.”
“Cho nên, chuyện Tiểu Vũ Điểm không nên trách mẹ, mẹ con cũng không cố ý.”
“Con biết.” Sở Luật khẽ nói. Lúc này có trách ai cũng vô dụng, hơn nữa Tống Uyển đã trả giá bằng cả cuộc sống như thế, về sau bà cũng không nợ ai nữa.
“Đúng rồi.” Sở Giang lúc này mới chợt nghĩ ra điều gì, vừa lúc đụng phải con trai, ông cũng có chuyện cần nói: “Chuyện con cùng Hạ Dĩ Hiên phải làm sao? Con suy xét cho tốt, chú Hạ lại tới đây.”
“Cứ để chú ấy đến vài lần.” Sở Luật nhàn nhạt nói. “Trước mắt con vẫn không nghĩ tới kết hôn, đặc biệt là kết hôn với Hạ Dĩ Hiên.”
“Nếu bắt buộc phải?”
Sở Giang hỏi Sở Luật. Thân là tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị, hôn nhân của anh cũng giống như bản thân anh, bị mọi người rất chú ý. Nếu anh không kết hôn sợ là những đồn đại vớ vẩn sau này có thể truyền tới nông nỗi nào thì không ai biết trước.
“Con sẽ xem xét.” Sở Luật nắm chặt tay mình, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay áp út, nháy mắt thấy nhói đau.
***
Hạ Nhược Tâm cất túi xách, sau đó ngồi xuống, chưa được vài phút Sở Luật đã tới. Mắt anh nhìn thẳng, nhưng đi ngang qua cô lại dừng bước chân.
Đôi mắt đen không gợn sóng nhìn chằm chằm, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó trên người cô.
Bàn tay Hạ Nhược Tâm khẽ nắm lại, sau đó cô cười tươi với Sở Luật theo đúng phận sự.
“Chào tổng giám đốc.” Rồi sau đó cô rũ lông mi, cũng ẩn giấu một ít u ám. Cô thật sự sợ kiểu nhìn chăm chú này của Sở Luật, ánh mắt người đàn ông này có khi quá mức độc ác khiến mỗi lần cô đều suýt chút nữa chịu thua.
“Ừ.” Sở Luật nhàn nhạt lên tiếng, đi vào văn phòng của mình cả ngày không ra khỏi cửa.
Hạ Dĩ Hiên cũng sẽ đúng giờ đến đưa tin, có điều sắc mặt không tốt lắm.
Mà lúc này chính là thời điểm Hạ Nhược Tâm vui vẻ nhất.
Đây gọi là thấy vui sướng trên sự thống khổ của kẻ thù, cô hiểu rõ, cô cũng thích như vậy.
Cầm ly lên, cô đi vào trong phòng trà, mới rót một ít nước liền nghe thấy Hạ Dĩ Hiên đang tiến lại. Cô lách qua một bên nấp vào một chỗ ngoặt, bên tai có thể nghe thấy tiếng giày cao gót đang tiến gần.
Mỗi người có tần suất hô hấp riêng, mỗi người cũng có nhịp đi riêng, mà tiếng bước chân này chắc chắn là của Hạ Dĩ Hiên.
“Hết thuốc rồi, ông lại chuẩn bị cho tôi một ít.” Cũng không biết bên kia nói gì, giọng Hạ Dĩ Hiên nén thấp xuống, có chút tan vỡ: “Tôi bảo ông kiếm thì kiếm cho tôi. Dù sao cũng đã làm rồi, ông cũng đã tính tới chuyện này. Tiền tôi cho ông không phải cho không như vậy, tiền đó cũng đủ để ông sinh sống cả đời, còn cần gì phải làm bác sĩ. Chừng nào ông có thể đưa tôi?”
“Ừ. Chập tối tôi sẽ qua, ông chuẩn bị nhiều một chút.” Nói xong cô lấy ly rót nước, sau đó đi ra ngoài. Mà cô không biết lúc này đằng sau chỗ ngoặt kia có người đã nghe thấy hết những gì cô nói.
Nếu người khác nghe những lời này có lẽ cũng không hiểu gì, cái gì mà thuốc với không thuốc. Nhưng Hạ Nhược Tâm thì lại rõ ràng.
Thuốc Hạ Dĩ Hiên cho Tống Uyển hẳn đã không còn, như vậy chính là nói kỳ thật Tống Uyển sắp tỉnh, có lẽ vì luôn dùng loại thuốc ngủ này cho nên vẫn cứ ngủ mà chưa tỉnh, có lẽ ngủ đến chết.
Gia Hân Bảo từng nói, loại thuốc ngủ này nếu dùng một lần lập tức sẽ chìm vào giấc ngủ, nhưng hết thuốc lại tỉnh ngay lập tức. Đương nhiên dùng nhiều sẽ bị phụ thuộc vào thuốc, nếu dùng quá nhiều thì sẽ dễ dàng dẫn tới cái chết.
Nếu Tống Uyển thật sự chết như vậy, điều tra sẽ tìm ra nguyên nhân thì Hạ Dĩ Hiên trốn không thoát, nhưng nếu một chút lại một chút thì cũng có thể nói Tống Uyển hôn mê rồi chết.
Cho nên loại thuốc này mới là thuốc bị cấm, bệnh viện bình thường sẽ không kê cho bệnh nhân thuốc này. Nói trắng ra là loại thuốc này không khác gì thuốc độc gây chết người không đau đớn.
Hạ Dĩ Hiên cũng thật có bản lĩnh, có thể lấy nhiều thuốc như vậy, cũng có thể nghĩ thông suốt. Từ nhỏ tới giờ Hạ Dĩ Hiên đều không thiếu tiền, Hạ gia cũng chỉ có mình cô là con gái, tài sản của Hạ gia cũng là cửa riêng cô, còn Hạ Nhược Tâm có lẽ trước nay đều không có trong kế hoạch của Hạ Minh Chính.