Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1031: Buồn bực



Lễ đính hôn của Sở Luật cùng Hạ Dĩ Hiên làm rất hoành tráng, những nhân vật uy tín tại thành phố này đều đến dự. Hạ Minh Chính đứng một bên thỉnh thoảng đón khách đến, hiển nhiên tâm tình của ông không tồi, Thẩm Ý Quân có nét mặt cứng đờ, hiện tại cũng đang cười nhưng có thể thấy được không có mấy phần chân ý.

Tuy rằng nói Sở Luật xem như đã tam hôn nhưng danh tiếng và giá trị trên thương trường không giảm chút nào, thậm chí thân phận của anh cũng là nước lên thì thuyền lên, tam hôn có tính là gì, cho dù là tứ hôn, ngũ hôn, lục hôn thì cũng có rất nhiều phụ nữ chưa lập ra đình nhào hướng đến anh.

Hạ Dĩ Hiên chiếm hữu lấy cánh tay của Sở Luật, cười giống như ăn được kẹo ngọt. Hôm nay cô mặc trang phục rất lộng lẫy, toàn thân mang lễ phục màu trắng rất hợp với dáng người của cô, lại càng thêm hợp với đôi giày cao gót. Một thân trang sức lộng lẫy, cô nhận những lời chúc phúc của những phụ nữ khác, đương nhiên cũng nghênh đón sự ghen ghét của họ.

Co nhận những lời chúc mừng của người khác.

Cô hưởng thụ sự ghen tị của người khác.

Cô cũng nghe được những lời chua lòm từ những kẻ khác.

Mà môi đỏ của cô càng mở rộng, đồng thời cười cũng càng thêm sáng lạn.

Lục Cẩm Vinh đứng một bên, lạnh lùng nhìn đôi tân nhân trước mặt, anh rót một chén rượu, tay nhẹ nhàng cầm lấy chén, sau đó trên mặt cười có chút lạnh băng.

Hạ Nhược Tâm lật cuốn tạp chí doanh nghiệp, trên bìa đăng ảnh lớn giới thiệu sự liên hôn giữa Hạ gia và tập đoàn Sở Thị, dường như tất cả các nơi đều đưa tin về việc đính hôn linh đình của bọn họ. Sở Luật vẫn vẻ mặt không biểu tình như cũ khiến mọi người không thể biết rõ rốt cuộc anh đang nghĩ gì, Hạ Dĩ Hiên cười rất đường hoàng giống một đóa hoa tươi, cũng tràn đầy đắc ý, Hạ Minh Chính thật vui vẻ nói chuyện với những người khác, Thẩm Ý Quân có chút thất thần, Hạ Nhược Tâm nhìn bà nhiều một chút rồi sau đó lại lần nữa rời đi.

Sở gia cũng chỉ có một người là Sở Giang, còn Tống Uyển, bà vẫn sống thực vật, tất nhiên không thể tới.

“Sao vẫn còn đang xem.” Cao Dật đi đến, từ tay cô lấy cuốn tạp chí, vừa thấy nội dung trên mặt liền cười nhạt một tiếng: “À, lại là đính hôn. Loại phụ nữ như Hạ Dĩ Hiên anh ta cũng muốn, khẩu vị của anh ta thật không nhẹ.”

Hạ Nhược Tâm không tỏ ý kiến gì nhưng tờ tạp chí kia cô xem rất không vừa ý, cô vươn tay lấy từ trong tay Cao Dật rồi ném vào thùng rác.

Cao Dật lấy thuốc, tay cũng cầm một ly nước:

“Uống thuốc đi.”

Hạ Nhược Tâm lấy thuốc đưa vào trong miệng, vị đắng của thuốc lập tức bao lấy lưỡi cô, vẫn đủ loại đắng cay. Cô nhắm mắt lại uống một ngụm nước lớn rồi nuốt xuống tất cả hương vị này.

Đột nhiên cô cười, thật khổ a.

Nhưng là, khóe môi cô lại nhẹ nhàng đau, có nước mắt rơi xuống hay không cô cũng không biết.

***

Sở Luật mở cửa ra, Tống Uyển vẫn nằm an tĩnh giống như trước kia, anh đi tới theo thói quen nắm chặt tay bà. “Mẹ, mẹ có thể tỉnh lại không? Hôm nay con đã đính hôn, chính là Hạ Dĩ Hiên mẹ thích, không phải lúc trước mẹ muốn con cưới cô ấy sao. Mẹ, hôm nay con đồng ý với mẹ, con đã cưới, nhưng mẹ ở đâu, khi nào mới có thể tỉnh?”

Anh xoay người về hướng cửa sổ, kia một cánh cửa sổ ngăn trở với thế giới, đây một thân thể bị ngăn cách với linh hồn.

Rồi sau đó anh đứng lên kéo lại chăn cho Tống Uyển rồi mới đi ra, anh vừa ra thì hộ lý cũng đi vào, 24 giờ đều túc trực, cũng không biết còn cứ như vậy bao lâu.

Bác sĩ nói, khả năng tùy lúc sẽ tỉnh, cũng có khả năng cả đời không tỉnh.

Hiện tại anh cũng đều vì câu ‘tùy lúc’ kia mà luôn không từ bỏ.

Tắm rửa xong, Sở Luật thay một bộ đồ ngủ, anh bê một ly sữa bò ngồi đến trước máy tính, mở máy tính ra, sau đó anh click mở con chim cánh cụt* đã lâu không đăng nhập. (*Chim cánh cụt là biểu tượng của phần mềm chat QQ của TQ.)

Anh nhìn lướt qua, đã đăng nhập rồi.

Danh mục bạn cũng chỉ có một người Hạ Chưa*, ngoại trừ nick của cô không có người thứ hai, nhưng lúc này Hạ Chưa đã thật lâu không online, cái loại màu đen u ám này giống như bị bịt kín một tầng tro bụi. Anh duỗi tay gập máy tính lại. (*Hạ Chưa: Nick của Hạ Nhược Tâm, mình quên mất trước có dịch bay bướm gì không, đại ý là chưa tới mùa hạ, nick của Sở Luật là "Nếu trời có nắng" cũng có chút liên quan.)

Anh lại đứng lên, kéo ngăn kéo ra, từ bên trong ngăn kéo lấy ra một chiếc nhẫn, lúc này trên tay anh đã mang một chiếc nhẫn khác được anh hứa hẹn với một người phụ nữ khác, anh cũng không có nhiều ngón tay để mang thêm một chiếc.

Anh đem nhẫn ra, sau đó đi tới bên cạnh sửa sổ, mở cửa sổ ra, sau đó nắm chặt tay, khóe môi anh sẽ cong lên một chút, tay dùng một chút lực ném chiếc nhẫn kia đi, còn ném tới đâu anh cũng không biết.

Khi anh quay lại, ngoài ý muốn chân đá vào một ngăn tủ, cũng khiến ngăn kéo bị mở ra, từ bên trong rơi ra một thứ, hiện tại anh mới nhớ tới.

Đây là túi đồ vật kỳ lạ Lục Cẩm Vinh đưa cho anh, là thứ anh ta nói Lục Tiêu Họa lấy từ tay Hạ Dĩ Hiên.

Anh cầm túi vật từ mặt đất lên, túi rất cũ, đừng nói là cô, sợ là một người bình thường cũng sẽ không chú ý tới một chiếc túi như vậy.

Túi nhàu cũ, cũng hơi nặng một chút, bên trên có thể thấy mùi của bụi cùng mốc meo, anh kéo khóa ra, bên trong là một đám lọ thủy tinh nho nhỏ, bên trong lọ thủy tinh còn chứa đồ vật.

Anh lấy một lọ, mở ra ngửi, dường như là mùi thuốc.

Anh đem cái lọ trong tay ném lại vào trong túi, cũng không có nghĩ muốn xem xét gì.

Đến buổi sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Dĩ Hiên gọi điện thoại tới, Sở Luật từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt của anh có chút không tốt, rõ ràng bị huyết áp thấp.

“Anh Luật, hôm nay là cuối tuần, chúng ta ra ngoài ăn được không? Em biết một nhà hàng mới mở, hương vị không tồi.”

“Anh biết rồi.” Sở Luật cúp điện thoại, sau đó ném sang một bên, anh lại nằm xuống, không muốn làm gì. Trời biết, đêm qua hai giờ anh mới ngủ, anh quá mệt mỏi chỉ muốn ngủ, không muốn làm bất cứ chuyện gì. Nhưng hiện tại anh phải hy sinh thời gian quý giá của mình cùng Hạ Dĩ Hiên đi ăn cơm, đi dạo phố, anh không có cảm giác thoải mái, càng ngày càng buồn bực.

Anh muốn ngủ một chút nhưng lại phát hiện dường như ngủ không được, mà từ đêm qua tới hiện tại kỳ thật anh ngủ chưa được ba giờ. Anh ngồi dậy, tắm rửa, thay quần áo, ra cửa đi làm chuyện một người chồng sắp cưới nên làm.

Nhưng khi anh chuẩn bị đi lại thấy được đồ vật bị mình để trên bàn ngày hôm qua. Anh lấy từ trong túi một bình thủy tinh nhỏ cất nhét vào túi của mình, sau đó lại mở ngăn kéo ra nhét toàn bộ túi đồ vật vào bên trong ngăn tủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.