Tới khi có một bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên vai ông, vỗ rất nhẹ giống như không có nhiều sức lực, chỉ giống như một mảnh lông chim bay xuống.
“Uyển Uyển…”
Sở Giang đột nhiên mở mắt, nhìn đến Tống Uyển không biết mở hai mắt khi nào, bà dùng sức động đậy cơ bắp trên mặt, nhưng đã hơn nửa năm nên bà phát hiện mình chẳng có lấy một tí sức lực nào.
Bà mở miệng muốn nói, nhưng miệng chỉ khép khép mở mở, không có âm thanh.
“Tôi biết, tôi biết.” Sở Giang nắm chặt tay Tống Uyển, cả người kích động run rẩy. “Tỉnh là tốt, tỉnh là tốt.” Rất nhiều năm rồi đây là lần đầu tiên ông đỏ hốc mắt.
“Tôi gọi điện thoại nói cho Luật, nó nhất định sẽ rất mừng.”
“Có ai không, tới đây.” Ông quay ra bên ngoài lớn tiếng gọi, mấy hộ lý vội vàng chạy vào, thấy ngay mắt Tống Uyển đã mở to và vẻ mặt kích động của Sở Giang, cũng không tránh khỏi kinh hãi một trận.
“Sở phu nhân, bà tỉnh rồi?”
Tống Uyển lại há to miệng, vẫn không có âm thanh,
“Tôi đi tìm bác sĩ.” Một hộ lý vội vàng phản ứng, hấp tấp đi gọi bác sĩ tới.
“Tôi nấu vài thứ để phu nhân ăn.” Một hộ lý khác cũng chạy gấp ra ngoài.
Sở Giang nắm lại nắm chặt tay Tống Uyển, không nỡ buông.
Sau đó không lâu, một bác sĩ nhanh chóng bước tới.
Người hôn mê thực vật hơn nửa năm tỉnh lại, thật là kỳ tích.
Bác sĩ kiểm tra xong, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. “Tốt, Sở phu nhân thật sự tỉnh rồi, nhưng mà nằm quá lâu nên cũng cần thời gian khôi phục.”
“Giọng của bà ấy?” Sở Giang hỏi về chuyện Tống Uyển không thể nói.
“Không sao, từ từ rồi các chức năng của thân thể mới có thể phục hồi được, bà nằm đến hơn nửa năm bất động cơ mà.” Bác sĩ lại dặn dò một số việc cần chú ý rồi mang theo y cụ rời đi.
Sở Giang cuối cùng cũng yên tâm, bây giờ mới lấy điện thoại để gọi cho con trai, ông biết, Tổng Uyển mới tỉnh muốn gặp nhất chắc chắn là con trai.
Sở Luật lúc này vùi đầu ở giữa một đống văn kiện, gần đây anh làm việc như điên, hàng đống hợp đồng chuyển đến đây anh cũng chẳng thấy phiền toái, không cần về nhà, ăn ngủ đều ở tại công ty, rõ ràng gần đây tình trạng của công ty lại càng phát triển, đều là do tổng giám đốc một tay tạo thành, nhân viên phía dưới lại bắt đầu than phiền chịu không nổi.
Tổng giám đốc còn đang tăng ca, cho nên đám nhân viên bọn họ chỉ còn cách cùng làm thêm, nhưng tổng giám đốc bền bỉ đến mức biến thái chẳng thấy mệt bao giờ, còn họ đều là thân thể người phàm, thật chịu không nổi công việc khối lượng công việc như vậy.
Di động của Sở Luật đặt ở một bên kêu lên, anh lấy di động, cầm ở tay
“Vâng, con Sở Luật đây…”
Sau đó không lâu, cửa văn phòng tổng giám đốc bật mở, đột ngột tới mức làm trợ lý Tiểu Trần ở ngay bên ngoài khiếp sợ.
Trợ lý Tiểu Trần vội vàng đứng lên, tổng giám đốc làm sao vậy, có việc gì vội thế, muốn đi toilet hay sao, ờ mà trong phòng giám đốc có hẳn một nhà tắm đầy đủ thiết bị cơ mà, đâu có cần phải chạy ra ngoài để giải quyết.
Hay là tổng giám đốc thích toilet thật to, đi vệ sinh như vậy mới thích.
Trong lúc chị vẫn ngơ ngơ liên tục, đã thấy Sở Luật đi nhanh đi đến hướng thang máy.
“Ơ, tổng giám đốc, hội nghị…”
Tiểu Trần trợ lý nhỏ giọng nói. “Hôm nay có một hội nghị lớn, ba cuộc họp nhỏ, làm thế nào đây ạ?”
“Hoãn.” Sở Luật đóng thang máy, người cũng biến mất, trợ lý Tiểu Trần đầu tiên là chớp mắt, sau đó đặt tay ở mình trước ngực vỗ vỗ.
A, tốt quá, được giải phóng rồi.
Tất nhiên, chị cũng không có quên thông báo ngay cho các bộ phận khác, hội nghị hủy, dù chỉ đến ngày mai cũng được, ít nhất cũng làm cho mọi người được thở một cái, nới lỏng một thời gian, nếu không, cứ tốc độ này, tất cả mọi người đều có vấn đề về thần kinh.
Tốc độ lái xe của Sở Luật thật nhanh, lao tới sơn trang nghỉ dưỡng sát chân núi, phong cảnh đẹp, cũng không thiếu người làm, đúng là nơi thích hợp để Tống Uyển nghỉ dưỡng phục hồi, anh có một phòng nghỉ ở bênh cạnh, đi vào tiện lợi, cũng không cần chuẩn bị cái gì, nếu không anh cũng không dám để cha mẹ ở lại đây.
Anh dừng xe, vội vã đi đến biệt thự nhỏ.
Anh mới vừa mở cửa, thấy Sở Giang đang épTống Uyển ăn cái gì đó, Tống Uyển đã có thể ngồi dậy, những cái ống trên người cũng đã nhổ ra hết, tuy bà rất yếu, sắc mặt cũng không quá tốt, nhưng thấy ngay tinh thần của bà rất ổn.
Tống Uyển vừa thấy con trai, nước mắt rớt không ngừng, vì nhớ con, cũng vì bà thật sự xin lỗi con bởi bà làm khổ nó.
“Mẹ…” Sở Luật đi vào, anh bước chân thật nhẹ, thật chậm, nhưng là chậm mà thấy rõ ràng đang kích động.
Tống Uyển vươn tay, đặt trên mặt con.
“Gầy?” Giọng bà ấm ách rất khó nghe, nhưng trong tai Sở Luật vẫn tự nhiên.
“Mẹ cũng gầy.” Sở Luật khó nở được nụ cười, hốc mắt cũng đỏ lên.
Tống Uyển lại mấp máy môi, cuối cùng bà vẫn không mặt mũi nào nói ra, bà sợ, bà thật sự sợ, sợ đứa nhỏ này hận bà, cũng sợ Sở Giang thất vọng về bà.
Bà đánh mất Tiểu Vũ Điểm, bà đẩy Hạ Nhược Tâm xuống biển, sau đó lại muốn giết cô lần nữa, nhưng là không ngờ, cuối cùng, bà tự hại mình thành như vậy.
Có thể hận ai, có thể trách ai được?
Bà nằm xuống, gắt gao cắn chăn, loại dằn vặt không thể kể ra này đã tra tấn bà đến phát điên rồi.
Bà phải nghĩ lại, đúng vậy, bà phải suy nghĩ lại đã, có một số việc bà không dám nói, bà không dám thừa nhận, bà càng sợ chết.
“Bà xem, hôm nay thời tiết thật tốt, phải không?” Sở Giang đẩy xe đưa Tống Uyển đi trong khuôn viên, cùng phơi nắng, đã lâu lắm rồi Tống Uyển không được đứng dưới ánh mặt trời ấm áp như vậy, bà đã quên mất thế nào là cảm giác ấm áp?
Sở Giang cùng ngồi xuống ghế nghỉ, hưởng thụ ánh mặt trời mùa thu ấm chiếu lên trên người, tuy có hơi nóng nhưng lại có cảm giác vô cùng thoải mái.
Sở Giang vươn tay xoa nhẹ đầu Sở Tương. “Hương Hương nửa năm nay đã ngoan không ít.”
Tống Uyển nắm chặt tay Sở Tương, thấy Sở Tương vừa cao vừa béo lên tương đối, bà biết là Sở Giang chăm sóc Sở Tương thật tốt, cho dù bà có không còn, đứa nhỏ này chắc cũng chẳng phải chịu khổ tí nào.