Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1078: Đứa bé không nói



Sở Luật nghĩ điều gì đó, anh đi tới trước mặt Trịnh An Trạch, sau đó ngồi xổm xuống, anh rất thích đứa nhỏ này.

“Chờ khi nào chú tìm được em sẽ mang cháu về nhà được không?”

“Cũng mang theo em gái cháu chứ ạ?” Trịnh An Trạch ngẩng mặt lên hỏi. “Nếu không mang theo em, An Trạch sẽ không đi.”

“Mang theo.” Sở Luật vươn tay sờ lên đầu bé gái trong lòng Trịnh An Trạch, trong lòng anh đau nhói, Tiểu Vũ Điểm cũng có mái tóc mềm như vậy, chỉ không biết con gái anh có được mạng tốt hay không.

Nói đến cũng kỳ lạ, lúc trước Lâm Thanh cùng Quả Nhi cũng là hai anh em, cũng tương tự như hai anh em này nhưng Sở Luật vẫn không quá thích bọn nó, anh thích Trịnh An Trạch bởi vì ánh mắt của bé, ánh mắt rất kiên định, ngay cả khi đối mặt với anh cũng vẫn không xao lãng, nó luôn che chở cho em gái mình, nó cũng bảo vệ cho mình, sẽ không thỏa hiệp với bất cứ kẻ nào, tới thời điểm cần thiết nó cũng có thể làm được những chuyện tàn nhẫn, điều này có chút giống với anh.

Chỉ là không biết liệu nó có thể đối tốt với Tiểu Vũ Điểm hay không, rốt cuộc nó đã có một đứa em gái.

“Chú yên tâm.” Trịnh An Trạch vỗ ngực mình bảo đảm. “An Trach nhất định sẽ đối xử với em gái nhà chú thật tốt.”

Sở Luật xoa đầu Trịnh An Trạch, sau đó anh lấy ra ví tiền, từ bên trong lấy ra vài tờ tiền giá trị lớn đặt vào trong túi Trịnh An Trạch, đừng tưởng chỉ trong thế giới người lớn mới có thể là chiến trường, kỳ thật với trẻ con cũng vậy.

Trịnh An Trạch sờ túi tiền của mình, khẽ mím môi rất quật cường.

Sở Luật cũng không ở chỗ này lâu làm gì, lúc anh đi Trịnh An Trạch ôm Leng Keng tới, Leng Keng dụi hai mắt của mình, đôi mở to luôn chú ý xe của Sở Luật.

Môi bé khẽ mấp máy, không biết đang nói gì đó.

“Leng Keng, em đang nói gì?” Trịnh An Trạch dường như ghe được tiếng của em gái, từ lúc nó nhặt được em gái đều chưa từng nghe thấy em nói một câu.

“Ba ba…” Leng Keng mở miệng ra, vẫn chỉ có khẩu hình mà không có âm thanh.

“Đừng sợ, nơi này rất an toàn, không có người xấu ở đây.” Trịnh An Trạch lại bế em gái lên, sau đó bế em tới đặt lên một chiếc giường nhỏ. Chỗ hai anh em ở là giường tầng, phòng trong kí túc ở sáu trẻ, mỗi người một giường, nó sợ em gái ngã cho nên để em gái ngủ ở giường dưới còn nó nằm bên trên.

Nó lấy tiền của chú cho, còn có tiền nó nhặt vỏ chai bán dọc đường, thêm tiền của những người tốt bụng cho, tất cả đều cất kĩ bên người mình không bỏ lại trong phòng bất cứ cái gì.

Nó cẩn thận giấu tốt rồi mới nhòm xuống liền thấy em gái đã hơi ngủ rồi. Bé rúc thân mình nho nhỏ, lông mi rất đậm cũng rất dài, nhưng là quá nhỏ, rất đáng thương.

Lúc sáng sớm, nó vừa tỉnh lại theo bản năng nhìn xuống tầng dưới, kết quả lại không thấy em gái đâu.

“Leng Keng!” Nó gọi một tiếng, vội vàng bò xuống. Những đứa trẻ khác vẫn đang ngủ, chỉ không thấy em gái nó đâu.

Nó vội vàng chạy ra ngoài, kết quả liền nhìn thấy một đứa bé nho nhỏ đang ngồi ở cửa, không biết nghĩ đến điều gì, bé ôm lấy đầu gối của mình, cô đơn, rất đáng thương.

“Sao em lại ra đây?” Nó đi tới tháo tóc em gái ra, sau đó lấy tay làm lược vuốt lại tóc cho em gái rồi bện thành hai bím tóc.

Leng Keng ngẩng mặt lên, sau đó kéo tay anh trai đứng lên chạy ra bãi đất trống phía trước. Bé vươn tay, sau đó ngửa về sau lộn một vòng khiến Trịnh An Trạch khiếp sợ.

Nó còn đang nói không nên lời liền thấy em gái trước mặt nhanh chóng cúi người làm đủ động tác quái dị mà người bình thường không thể làm được, tuy rằng rất nhỏ nhưng xương cốt của trẻ em lại rất mềm mại.

Nó đứng lên đi tới sờ hai bím tóc của em gái.

“Leng Keng học cái này à?”

Leng keng gật đầu, vẫn không nói lời nào.

“Leng Keng là bị bọn họ bắt học cái này?” Nó từng nghe mọi người nói, bọn buôn người sẽ đem những đứa trẻ còn rất nhỏ bán cho các gánh xiếc, sau đó được dạy một ít tài nghệ, về sau là có thể kiếm tiền.

Leng Keng lại gật đầu một cái, sau đó bé suy nghĩ, để anh trai nhìn thấy những vệt đỏ trên cánh tay của mình, tuy rằng những miệng vết thương đó đều đã khỏi nhưng mơ hồ vẫn còn có thể nhìn thấy những nơi đó từng bị đánh lưu lại vết sẹo.

“Không sợ.” Trịnh An Trạch lấy tay ôm em gái. “Anh sẽ bảo vệ cho Leng Keng, sẽ không để Leng Keng bị người khác ức hiếp.”

Lúc giữa trưa có bác sĩ đến kiểm tra cho mọi đứa trẻ.

Khi bác sĩ cởi bỏ quần áo trên người Leng Keng đã nhíu mày lại: “Sao trên người đứa nhỏ này lại nhiều vết thương như vậy?”

Viện trưởng vội vàng giải thích: “Đứa bé này ngày hôm qua mới tới, hỏi nó cái gì cũng không biết, càng không nói lời nào. Đúng rồi, nó có một đứa anh trai.”

Trịnh An Trạch nắm lấy tay em gái, đôi mắt nhìn chằm chằm bác sĩ.

“Sao em cháu lại bị thương?” Bác sĩ hỏi Trịnh An Trạch.

Trịnh An Trạch lắc đầu.

Bác sĩ cũng không hỏi nữa, anh ngồi xổm thân mình, mới đầu nhìn đứa bé này rất thích, thật sự có chút xinh đẹp quá mức. Có điều đứa bé còn quá nhỏ, không nói cũng không cười, có lẽ đứa bé này bị cha mẹ vứt, hoặc cũng vì các lý do tương tự, không người chăm sóc cho nên mới phải vào cô nhi viện.

Nhưng đứa bé xinh đẹp như vậy mà có người bỏ rơi được thì thật sự anh không ngờ được.

“Há miệng ra chú xem nào.” Anh lấy một cái thìa nhỏ muốn xem yết hầu của đứa nhỏ, không biết là bẩm sinh hay có vấn đề gì mà đứa bé này lại không nói câu nào.

Leng Keng ngoan ngoãn há miệng, bác sĩ xem xét nửa ngày không phát hiện bất cứ dị thường nào.

“Đứa nhỏ này thế nào?” Viện trưởng hỏi bác sĩ, đây là đứa trẻ do vị Sở tiên sinh kia tự mình đưa đến, còn nói sẽ quay lại xem bọn nó thế nào, hơn nữa Sở tiên sinh cũng quyên cho cô nhi viện một tờ ngân phiếu, số tiền này cũng đủ chi phí cho cô nhi viện một năm. Cho nên viện trưởng mới lo lắng cho anh em Trịnh An Trạch như vậy.

“Đứa bé không sao cả.” Bác sĩ xem xét nửa ngày cũng không tìm ra vấn đề gì. “Dây thanh quản cũng bình thường, vậy mà lại không thể nói ra tiếng.”

“Bé không phải bị câm à?” Viện trưởng vốn cho rằng đứa bé này bị câm, bé có thể nghe được nhưng lại không nói chuyện với ai cả, tuy rằng rất ngoan nhưng tính tình cũng hơi trầm lắng ít nói, giống như không thích tiếp xúc với người khác, càng không thích cười, cũng là đứa bé xinh đẹp nhất cô nhi viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.