Cao Dật lắc đầu: “Tôi không biết, thông thường tình huống này với trẻ con chỉ có thể đợi bé lớn lên sẽ tốt hơn, cũng có lẽ sẽ bởi vì sự kích thích nào đó lại tốt hơn.”
“Vậy…” Tay Lục Cẩm Vinh gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Anh định sẽ làm gì?”
“Từ bỏ em gái tôi hay từ bỏ Tiểu Vũ Điểm?”
Mà vấn đề này Cao Dật không trả lời được, anh sẽ thể không mạo hiểm như vậy. Hơn nữa hiện tại Nhược Tâm rất tốt, cuộc sống của cô rất giản đơn, cô làm điều cô thích, cô có cha mẹ yêu thương mình, có anh trai lo lắng cho mình, còn có một người yêu rất yêu thương cô – là anh, tương lai về sau sẽ là vợ chồng. Cuộc sống như vậy rất nhiều người muốn có mà không được.
Bọn họ không thể phá hỏng cuộc sống bình yên của cô, không thể đẩy cô vào những khó khăn trong quá khứ, lạc mất con, gương mặt bị hủy hoại, bị thương tổn, thậm chí là đã chết. Cho dù Tiểu Vũ Điểm vẫn còn sống thì những ký ức cùng quá khứ đó vẫn quá nhiều tàn khốc, bọn họ thật đúng nguyện ý không để cô lại phải tiếp nhận lại không?
Cao Dật không biết, mà Lục Cẩm Vinh cũng không biết.
“Vấn đề này tùy anh.” Lục Cẩm Vinh vươn tay vỗ vỗ bả vai Cao Dật.
Nếu nói rối rắm nhất thì chính là Cao Dật, mà mất mát nhiều nhất có lẽ cũng chính là anh.
***
Bỗng nhiên bức màn cửa sổ bị thổi lên, từng đóa hoa cúc chớm nở nhợt nhạt đa dạng tươi mát lọt vào trong tầm mắt lịch sự tao nhã, đây là nơi cô thích ngồi nhất, là cuộc sống cô thích nhất, đơn giản một ít, đơn thuần một ít, cô đã không muốn nhớ lại những ký ức cô đã quên đi.
Lục Tiêu Họa đặt cái bát xuống mặt đất, cô ngồi xuống, sau một hồi công phu Charlie liền chạy tới, phía sau còn có một khách quý đi theo, hai chú chó như hình với bóng, nhưng thật đáng tiếc, chúng nó chỉ có thể là huynh đệ chứ không thể làm vợ chồng, hai chú chó đều là chó đực.
Charlie dùng miệng đẩy đẩy bát cơm của mình về phía trước, khách quý còn lại không khách khí liền ăn, Charlie chờ khách quý ăn xong rồi mới vùi đầu mình vào ăn, không hổ là được Lục Cẩm Vinh dạy dỗ, một chú chó cũng rất có nghĩa khí.
A, đúng rồi, Lục Tiêu Họa chợt nghĩ tới hôm nay người giúp việc Philippine nấu thịt bò có bỏ ra một bộ xương cốt, đây là thứ Charlie thích ăn nhất.
Cô đi lấy phần xương đem tới, Charlie đã ngoan ngoãn ngồi xuống, cái đuôi thỉnh thoảng cong lên vẫy vẫy chờ xương.
“Gâu…” Nó kêu.
Khách quý bên người nó cũng sủa tiêng một tiếng.
Lục Tiêu Họa đem phần xương đặt xuống mặt đất, tiểu khách quý chạy tới trước liền chuẩn bị gặm một dầu xương, khúc xương rất lớn, đương nhiên thịt trên đó cũng còn nhiều, đối với loài chó thì đây là đồ ăn chúng thích nhất, cũng là món đồ chơi tốt nhất.
Khách quý vừa muốn gặm cục xương kết quả một bộ móng vuốt đánh tới trực tiếp gạt khách quy sang một bên, bộ móng vuốt kia là của Charlie.
Khách quý ‘ẳng’ lên một tiếng, ngồi sang một bên rất đáng thương, Charlie ngậm khúc xương trên mặt đất đi vào ổ của mình, sau đó tự mình gặm xương không quản bất cứ chuyện gì, lúc này ở trong mắt nó khúc xương là quan trọng nhất.
Lục Tiêu Họa há miệng nhìn cảnh trước mặt, hai con chó rất hòa hợp vì một khúc xương liền ngoảnh mặt như vậy.
“Tiểu Hoa…” Đột nhiên có tiếng gọi từ phía sau, Lục Tiêu Họa đứng lên, trên mặt cũng nở một nụ cười.
“Anh đã đến rồi, sao hôm nay đến sớm vậy? Không có ca phẫu thuật nào sao?” Cô đi tới ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, ánh sáng xuyên qua tán lá loang lổ trên mặt cô tôn làn da trắng nõn gần như không tì vết, làn da trắng như sứ này sợ ngay cả những cô gái mười chín đôi mươi đều phải ghen tị, mà ai tưởng tượng được gương mặt này từng chồng chất vết thương, da thịt mơ hồ, thậm chí còn không có nổi một mảng da lành lặn. Cô rất đẹp, đôi mắt như đám sương trên mặt nước, gương mặt như một tác phẩm điêu khắc tinh tế, môi đỏ trời sinh mang theo ý cười, khóe miệng cong lên dịu dàng.
Chỉ là, gương mặt như vậy so với trước kia đã hoàn toàn thay đổi.
Cao Dật cũng nhoẻn miệng cười theo, anh đưa tay vuốt tóc cô theo thói quen, gỡ xuống cho cô một chiếc lá khô bám vào mái tóc.
“Hôm nay không có phẫu thuật nên về sớm một chút.” Anh vươn tay kéo cô vào trong lòng mình, anh hy vọng cô cứ tiếp tục có cuộc sống như vậy, giống như khuôn mặt này, bắt đầu một cuộc sống mới hoàn toàn.
Lục Tiêu Họa dựa đầu lên vai Cao Dật, nghe hơi thở quen thuộc từ anh, còn có mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ. Cô đã rất quen thuộc, nhưng không biết vì cái gì, cô đưa tay đặt ở trước ngực mình, luôn cảm thấy cuộc sống của mình thiếu một cái gì đó. Nhưng mặc kệ cô đi hỏi ai thì tất cả mọi người đều nói, cô trước kia giống như một tờ giấy trắng, rất đơn giản, rất bình dị, là do Lục gia bảo hộ con gái quá kỹ, mặc kệ là đi học hay làm việc đều có cha mẹ hoặc anh trai bảo vệ, cho nên dù hiện giờ trong đầu cô trống rỗng nhưng mặc kệ trước kia cô đã làm chuyện gì cũng không phải là bí mật mà cần giấu.
Cao Dật đưa tay xuống hông cô, dùng sức ôm thật chặt, thân thể Lục Tiêu Họa có nửa giây hơi gồng lên, Cao Dật cảm giác được, khóe miệng anh xuất hiệt một ít chua xót.
Cô đã quên hết mọi thứ nhưng thân thể cô phản ứng còn nhanh hơn lòng cô.
“Anh sao vậy?” Lục Tiêu Họa cảm nhận được rõ ràng hôm nay Cao Dật không giống bình thường nhưng không giống chỗ nào thì cố lại nói không nên lời, giống như anh đang có tâm sự, không thể nói ra sao?
“Không có việc gì, anh chỉ hơi mệt.” Cao Dật cười cười, anh cầm lấy tay cô nắm thật chặt, Lục Tiêu Họa cảm giác được có chút đau đớn nhưng cô chịu đựng, không rút tay ra cũng không kêu đau.
Cô ngẩng mặt lên đón nhận làn gió thổi nhẹ lên mặt mình, từng sợi tóc bay lên trên trán, cô vén tóc qua tai lộ ra vành tai trắng nõn, bên dưới vành tai là một viên trân châu hồng nhạt giống như làn da cô, trơn bóng trong suốt.
Cô dựa vào vai Cao Dật, bọn họ đã ở bên nhau một năm nhưng không biết vì cái gì cô vẫn có một cảm giác không chân thật, loại cảm giác quái dị này không biết từ đâu mà đến.
Xin lỗi… Cao Dật khẽ mấp máy nhưng không phát ra tiếng, cũng không biết câu xin lỗi này là nói với ai.