Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1190: Người không phải người, quỷ không phải quỷ



“Im miệng!” Con dao nhỏ lại chọc vào mu bàn tay Lục Tiêu Họa tạo ra một vệt máu.

“Ngoan ngoãn một ít, bằng không ta giết chết ngươi.” Lại uy hiếp như vậy, Lục Tiêu Họa nắm chặt tay lại, máu đã trừ kẽ tay cô chảy ra.

Người phía sau dem dao kề vào hông cô, người trên đường càng ngày càng ít, tay Lục Tiêu Họa đã không còn chảy máu nhưng vết thương vẫn lộ ra trông rất ghê.

Không biết đi bao lâu, bốn phía dường như đều không còn bất cứ ai.

Trời ngày càng tối, đường bốn phía đã bắt đầu không có đèn, thẳng đến khi người phía sau mở ra một cánh cửa, sau đó đẩy cô đi vào rồi lấy một sợi dây buộc cô vào cửa sổ.

“Ư… ư…”

Đột nhiên Lục Tiêu Họa nghe được tiếng kêu, ở đây còn người khác sao?

“Ư ư…” Âm thanh này lại truyền đến.

Sau đó cô nghe được ‘bốp’ một tiếng.

“Ngoan ngoãn một chút, bằng không ta sẽ đâm thủng bụng ngươi, moi ruột ngươi ta, lúc đó màu đỏ thắm nhất định rất đẹp.”

Lục Tiêu Họa đột nhiên cảm thấy yết hầu mình ngứa, dạ dày cũng dường như phản ứng muốn ói ra.

‘Tạch’ một tiếng, đèn bật lên, không quá sáng nhưng cũng khiến đôi mắt đã lâu không thấy ánh sáng đau nhức.

Lục Tiêu Họa vội vàng nhắm mắt, mí mắt cũng có chút đau nhức, đến khi hai mắt thích ứng được với ánh sáng cô mới nhẹ nhàng mở ra, liền thấy người bị trói trước mặt cô là người cô quen.

Dương Nhược Lâm, sao lại là cô ta?

Hiển nhiên Dương Nhược Lâm cũng nhìn thấy cô, có điều miệng cô ta đã bị đánh sưng lên, không chỉ miệng bị đau mà trên người các nơi đều đầy vết thương.

Người đội mũ cùng khẩu trang đi đến, lúc này Lục Tiêu Họa mới thấy rõ người đem cô tới đây có bộ dáng gì, không cao, rất gầy.

Hẳn là một phụ nữ, nhưng Lục Tiêu Họa thật sự không biết mình rốt cuộc đã đắc tội với ai, dường như cô chưa đụng chạm với ai cả, là kẻ thủ của Hạ Nhược Tâm trước kia sao, nhưng hiện tại rõ ràng cô là Lục Tiêu Họa.

Cuối cùng người kia cũng tháo khẩu trang ra, cũng ném mũ xuống mặt đất.

Gương mặt này… có chút quen thuộc, nhưng Lục Tiêu Họa lại không biết mình đã gặp ở nơi nào. Mà kinh nghiệm nói cho cô biết, nếu có cảm giác như vậy thì tức là tới tám chín phần trước kia cô quen, cũng có thể là người quen của Hạ Nhược Tâm.

Nhưng trong ký ức thiếu hụt của mình vẫn không có người này.

Lúc này cô kỳ thật có chút hận Cao Dật, vì cái gì lại đem cô biến thành bộ dạng này, khiến cô ngay cả kẻ địch của mình là ai cũng không biết. Nhưng sau đó cô lại cười khổ một tiếng, cái này thì có liên quan gì tới Cao Dật, tiến sĩ Ngô đã nói, có khi giúp người bệnh quên đi không phải là cướp đi ký ức mà là vì muốn họ có thể sống thật tốt.

Nếu không bị mất đi ký ức thì có khi thật sự cô đã không được như hiện tại.

“Hạ Nhược Tâm.”

Đột nhiên giọng nói khàn khàn khó nghe cất lên cắt đứt suy nghĩ của Lục Tiêu Họa, cũng khiến cổ họng cô tắc nghẹn, sao cô ta biết cô là Hạ Nhược Tâm?

Cô cảm giác mu bàn tay mình đau đớn, không biết là vì miệng vết thương hay do dây thừng buộc quá chặt.

‘Bốp’ một tiếng, cô gái kia tát lên mặt Dương Nhược Lâm.

“Hạ Nhược tâm, sao nào, mày không nhận ra tao sao?” Cô ta rút tay lại, cười rộ lên đầy âm mị khiến người khác sợ hãi, giống như phấn xẹt qua bảng đen.

“Ngươi là ai?” Dương Nhược Lâm miệng bị sưng cũng không lớn lắm dù mồm cô bị đau muốn toác ra.

“Tao là ai? Mày nhìn tao xem?” Giọng cô gái lại cao vút lên. “Tao là em gái mày, chị à…” Cô ta đột nhiên cười to, gương mặt dữ tợn khiến Lục Tiêu Họa cảm giác dạ dày mình co thắt suýt chút nữa nôn ra.

“Sao nào, mày vẫn không nhận ra?” Cô gái đó hất tóc về phía sau lộ ra gương mặt đen gầy không còn chút đẹp đẽ nào.

“Chị à, chị thật đúng là có bản lĩnh, như vậy vẫn còn có thể sống lại, lại còn chữa khỏi mặt. Khó trách, khó trách a.” Hạ Dĩ Hiên chỉ vào Dương Nhược Lâm, lại chỉ vào Lục Tiêu Họa. “Đám các người đều thông đồng với nhau hại tao, hại tao mất đi Sở Luật, hại tao có nhà không về được, hại tao biến thành bộ dáng giống như quỷ.” Nói đến đây cô ta bắt đầu cuồng loạn gào lên.

Cô ta giống như bị điên dùng sức đấm vào mặt Dương Nhược Lâm. Dương Nhược Lâm muốn nói một câu không phải, cô không phải Hạ Nhược Tâm, cô thật sự không phải, cô là Dương Nhược Lâm, nhưng miệng cô ngoại trừ phát ra âm thanh ư ư thì không nói được lời nào.

Môi Lục Tiêu Họa khẽ nhấp khẩn, cô đã biết, cô gái này là Hạ Dĩ Hiên. Lúc trước chính cô ta đã hại cô gãy chân hủy mặt mới biến thành Lục Tiêu Họa, mà hiển nhiên cô ta tưởng Dương Nhược Lâm chính là cô. Cô không thể nói Dương Nhược Lâm vô tội, rốt cuộc cô ta chiếm lấy thân phận Hạ Nhược Tâm, ăn ở tại hạ gia, lại gọi Thẩm Ý Quân là mẹ. Hiện giờ ra nông nỗi này cũng không thể trách ai, có trách thì trách cô ta quá tham lam.

Mà cô sẽ nói ra cô là Hạ Nhược Tâm sao? Không, cô lắc đầu, cô sẽ không, ai đều muốn giữ mạng, hơn nữa cho dù cô nói ra thì Hạ Dĩ Hiên sẽ bỏ qua cho cô, bỏ qua cho Dương Nhược Lâm sao? Các cô lúc này đều bị buộc vào một cái dây thừng, ai cũng trốn không thoát, nếu chạy đi không chừng các cô đều đã trở thành người chết.

Hạ Dĩ Hiên hiện tại hẳn hận Hạ Nhược Tâm nhiều nhất, còn Lục Tiêu Họa cô bị cô ta coi là đồng lõa.

Hạ Dĩ Hiên hung hăng tát vào miệng Dương Nhược Lâm.

“Mày cướp tài sản của Hạ gia, hiện tại lại tiêu tiền của Hạ gia, ăn của Hạ gia, tao mới là tiểu thư Hạ gia, mày cho rằng mày là cái chó gì?”

Cô chỉ cần nhớ tới mỗi ngày cô trốn đông trốn tây, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, sống như một đứa ăn mày, mỗi ngày đều sợ bị người ta bắt đi, ngay cả ngủ cũng không dám ngủ thật sự. Cô cũng không biết mình đã bao nhiêu lâu không ngủ được ngon, chỉ cần nhắm mắt lại liền sẽ nhớ tới Sở Luật cầm con dao cứa lên người cô, khiến cô thành cái loại người không ra người quỷ không ra quỷ như này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.