Tiểu Vũ Điểm đưa cần câu mà mình đã mua cho Sở Luật xem.
“Ừm.” Sở Luật liếc nhìn, “Cũng được, chắc ông nội con sẽ thích.”
Tiểu Vũ Điểm vui mừng để cần câu sang một bên, cô biết ông nội sẽ thích thôi.
“Con chỉ mua cho ông nội thôi sao?” Sở Luật hỏi con gái.
“Vâng ạ!” Tiểu Vũ Điểm gật đầu, “Chỉ mua cho ông nội thôi, sao vậy? Không được ạ?” Cô cắn lên đôi môi đỏ mọng của mình, “Bố, có phải bố cho rằng con chỉ mua cho ông nội mà không mua cho bà nội không?”
“Không phải.” Sở Luật bật cười, làm tan chảy đi giá lạnh trên khuôn mặt.
“Bố không có ý đó, con không mua cho họ cũng chẳng sao cả, bố ủng hộ con, bố chỉ muốn hỏi là con chỉ mua cho ông nội thôi, còn bố không có phần sao?”
Anh vẫn còn đang chờ quà của con gái đây, sao thế? Chỉ ông nội có phần mà bố không có sao?
Tiểu Vũ Điểm bặm môi, chết rồi, quên mất phần của bố thật rồi, bố của cô rất nhỏ nhen, chắc chắn sẽ nhớ suốt mấy ngày cho coi.
Cô ôm cặp của mình, lục tìm trong cặp suốt cả buổi trời mới lôi ra được một cây kẹo mút.
“Bố ơi, cái này cho bố.” Cô đặt kẹo mút vào tay Sở Luật, tuy cái này không hợp với bố của cô nhưng trong cặp của cô chỉ còn cái này thôi, người ta bảo phụ nữ thích được dỗ ngọt thì đàn ông cũng thế, thật ra thì bố của cô mới là người cần được dỗ ngọt nhất.
Sở Luật nhíu mày, anh không khách sáo mà cầm lấy, rồi lột vỏ kẹo ra, con gái anh cho thì đương nhiên anh phải ăn rồi, chẳng lẽ lại để cho thằng nhóc nào khác?
Lúc này, đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Sở Thị, tay nắm lấy vô lăng, gương mặt không chút cảm xúc, vậy mà miệng lại đang ngậm một cây kẹo mút, hình ảnh tương phản đó khiến người khác phải e ngại.
Tiểu Vũ Điểm cầm điện thoại lên chụp ông bố Sở Luật đang ngậm kẹo mút của mình, rồi đăng lên page của tập đoàn Sở Thị, Sở Luật nhíu mày, anh đương nhiên biết rõ con gái đang làm gì nhưng con gái cưng của anh thích làm gì thì cứ làm, kể cả danh tiếng của mình anh cũng sẵn sàng cho đi, sự nuông chiều của anh dành cho con gái đúng là hết nói nổi.
Đương nhiên Tiểu Vũ Điểm của anh cũng rất ngoan, luôn có chừng mực, cùng lắm thì cũng chỉ làm sụp đổ chút hình tượng anh minh sáng suốt của bố thôi, nhưng như vậy cũng tốt, tránh để công ty sợ bố như sợ ma vậy, Tiểu Vũ Điểm luôn cảm thấy bố mình đã rất hoà nhã, chỉ do người ta không biết thưởng thức, rõ ràng bố của cô tuy mặt lạnh nhưng tâm lại tốt, là một người siêu tốt bụng.
Cũng chỉ có Tiểu Vũ Điểm mới cho rằng Sở Luật mặt lạnh nhưng tâm lại tốt mà thôi.
Mỗi lần ở bên cạnh Tiểu Vũ Điểm, Sở Luật luôn giấu đi móng vuốt sắc nhọn của mình, nếu đổi thành người khác, chỉ cần từng tiếp xúc với Sở Luật đều sẽ biết anh là một ác ma mặt lạnh, tim lạnh.
“Con yêu, có cần thay bộ đồ không?” Sở Luật dừng xe lại, hỏi con gái, thật ra thì anh vẫn thích cách ăn mặc hiện giờ của con gái hơn, chỉ mới là học sinh thì không nên ôm đồm hàng hiệu, cả người sực nức nước hoa, thơm phưng phức như một chai nước hoa vậy, lúc đó không phải để hun nhà nữa mà để hun khói người khác thì đúng hơn.
Tiểu Vũ Điểm nhìn bộ đồ trên người mình rồi lắc đầu, “Không phải sinh nhật của con thì con mặc long trọng quá làm gì? Lúc đó Sở Tương lại bảo con dìm hàng chị ấy.”
Sở Luật cong cong khoé môi, “Con gái yêu của bố dù chỉ giản dị mộc mạc nhưng cũng đủ trở thành tâm điểm của sự chú ý rồi.”
Tiểu Vũ Điểm đập đầu vào ghế trên xe, ừm, chưa từng thấy ông bố nào lại khen con gái của mình như vậy, khen mà không hề ngượng miệng, vừa không ngượng miệng lại còn không đỏ mặt thở dốc nữa, cho dù là thế thì có phải bố cũng nên khiêm tốn một chút không?
Nếu là Sở Luật thì chắc chắn anh sẽ nói.
Tại sao phải khiêm tốn chứ? Sở Luật anh cũng cần phải khiêm tốn sao?
Vốn dĩ con gái anh rất ưu tú, sao nào? Bản thân xấu xí thì chớ nên chạy tới để bị con gái anh dìm.
Sở Luật cho xe chạy vào biệt thự cổ của Sở gia, lúc này, xung quanh đã có rất nhiều xe hiệu đang đậu ở đó, chắc là tới để chúc mừng sinh nhật của Sở Tương.
“Con yêu, lần sau sinh nhật của con bố cũng tổ chức một bữa tiệc chúc mừng thật lớn cho con, có được không?”
Khi Sở Luật nghĩ tới chuyện con gái đã trưởng thành thì lại thở dài, ôi, con gái lớn rồi, muốn ngăn lại cũng không được.
“Bố à, lần sau thì con cũng mới 19 tuổi thôi.” Tiểu Vũ Điểm chẳng dám làm một nghi lễ long trọng như vậy, cô vẫn muốn chơi thêm một năm nữa: “Chẳng phải đã nói trước là phải tới sinh nhật lần thứ 20 mới tổ chức tiệc như vậy sao?”
“Ờ, bố quên mất.” Sở Luật lại sửa tóc cho con gái, vậy thì 20 tuổi vậy, anh đã bàn bạc với Hạ Nhược Tâm rồi, trước khi con gái được 20 tuổi thì họ sẽ không công khai thân phận của con, cứ để con được là một học sinh bình thường, nhưng đến tuổi 20 thì có nghĩa là con bé đã khôn lớn, phải xuất hiện trước mặt công chúng, đương nhiên, với thân phận là con gái của Sở Luật thì giá trị nào có thấp được.
Cánh cửa biệt thự vừa mở ra, cứ ngỡ như vừa lạc vào một thế giới khác, biệt thự cổ đã tồn tại cả trăm năm, nhưng giờ đây lại treo đầy đèn, âm thanh ồn ào, cùng với những thanh niên trẻ ăn mặc thời thượng, thêm vào đó là những bàn ăn buffet đầy ắp thức ăn.
"Ba!" Sở Tương vừa thấy Sở Luật liền lập tức hô to, khắp người cô tràn ngập cảm giác tự hào, chỉ muốn cho tất cả mọi người biết rằng cô là con gái của Sở Luật, là đại tiểu thư của tập đoàn Sở thị.
Lúc này, ánh mắt của mọi người xung quanh đều toát ra sự ngưỡng mộ cùng ghen ghét.
Sở Tương rất thông minh, những người cô mời tới đều có gia thế thấp hơn một chút, nếu gia thế quá tốt thì cô chẳng dám mời, cũng không muốn làm bạn, bởi vì cô hiểu rất rõ thân phận của mình, trong mắt những kẻ thấp kém hơn thì cô một công chúa, nhưng những người thật sự xuất thân danh giá thì chẳng hề xem trọng cô, tuy cô chưa từng nhắc tới việc mình được Sở gia nhận nuôi nhưng những người đó sao có thể không biết được?
Do đó, thân phận của cô rất khó xử, tuy vay mượn ánh sáng chói loà của danh phận đại tiểu thư Sở gia nhưng thật ra lại chẳng có chút quan hệ huyết thống nào cả, cái đó có thể cho qua, nhưng rõ ràng Sở gia đã có một cô tiểu thư thiên kim danh chính ngôn thuận rồi, mà người đó lại là Sở Chỉ Hi!
“Đó là ba của cậu à? Trẻ quá!” Vài cô sinh viên đã bước tới đứng xung quanh Sở Tương, ánh mắt đều loé sáng, tổng giám đốc của tập đoàn Sở Thị đấy! Nắm trong tay quyền sinh sát của tập đoàn Sở Thị, mà phúc lợi của Sở Thị bấy lâu nay luôn có tiếng tăm trong ngành, bọn họ cũng sắp tốt nghiệp rồi, nếu có thể vào được tập đoàn Sở Thị thì cả đời này sẽ được cơm no áo ấm, làm một lãnh đạo, đương nhiên là chẳng ai muốn bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy, do đó phải nịnh nọt, bám lấy Sở Tương mới được.