Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1378



Cánh tay nhói lên cảm giác đau đớn làm Lâm Thanh đổ mấy giọt mồ hôi trên trán, sau đó anh ta hướng mắt về phía Tiểu Vũ Điểm, trong ánh mắt đó chất chứa những điều phức tạp.

“Tôi tên là Lâm Thanh, tôi có một người em gái tên là Quả Nhi.” Anh ta bắt đầu đứng dậy, trên trán đã lấm tấm không ít mồ hôi, có những chuyện, hắn thà rằng tự mình nói ra chứ không muốn mình trong lúc vô thức bị vạch trần một cách bẽ bàng như vậy, ít nhất như thế anh ta còn giữ lại được cho mình ít lòng tự tôn chứ không giống như Sở Tương bị người ta chê cười không khác gì một con chó vậy.

Hắn nói rất rõ từng câu từng chữ, nói về quá khứ của hắn, hắn ta và Quả Nhi đã đến cô nhi viện như thế nào, họ có những điểm tương đồng như là thích vẽ tranh, hắn còn dành dụm tiền muốn chữa bệnh cho Quả Nhi, mặc dù hắn biết cô em gái hắn phải đeo chi giả thì mới có thể đi lại được thế nhưng cô bé lại cứ tưởng là đôi chân có thể mọc ra được.

Sau đó, anh em họ gặp được Hạ Nhược Tâm, một người dì vô cùng tốt với họ, người mà có thể giúp đỡ họ mà không vì bất cứ lí do gì, thậm chí người dì này còn đồng ý tài trợ để chữa bệnh cho em gái hắn.

Vốn dĩ mọi chuyện đều rất tốt đẹp, nhưng em gái hắn lại bị sát hại, hắn tận mắt nhìn thấy cái chết thảm của em gái, mà người xử lí vụ việc này lại là Sở Luật, chính là một Sở Luật lạnh lùng, vô cảm kia.

Sau ngày đó, hắn ta bắt đầu tìm cách trả thù, đương nhiên, rất nhanh sau đó hắn tìm được cơ hội. Hắn ngẩng mặt lên, một giọt mồ hôi rơi xuống, “Tôi thấy dì dẫn theo một người phụ nữ bị thương trốn vào một phòng khám nhỏ, trên đường quay lại, tôi gặp những kẻ đang truy tìm họ, bởi vậy, chính tôi là người đã bán đứng các người.”

Hạ Nhược Tâm ngẩn người ra, bây giờ cô mới biết, thì ra người hại cô và Thẩm Vy bị nhốt vào đảo đào vàng không phải ai khác, chính là Lâm Thanh, là Lâm Thanh mà trước kia còn cười nói, gọi cô một tiếng “dì.”

Lâm Thanh thu lại ánh mắt của mình: “Tiểu Vũ Điểm là do tôi bán, tôi bán nó cho bọn buôn người, ngày hôm đó tôi tìm được cơ hội liền đưa Tiểu Vũ Điểm đến một nơi không có ai, sau đó bọn buôn người đến bắt con bé đi."

"Trước đó tôi cũng đã biết chuyện Tiểu Vũ Điểm chỉ có một quả thận, vì thế tôi chỉ cho nó ăn đồ mặn, không cho uống nước, thế nhưng, sau đó nếu không phải là đích thân Sở Luật đưa nó đi, tôi nghĩ quả thận đó có thể sớm giữ lại không.”

“Ha ha...” Hắn ta cười điên dại, thế nhưng khoé mắt hắn lại có một giọt nước mắt rơi xuống.

Bỗng nhiên một cái chân giơ ra đạp thẳng vào mặt Lâm Thanh, khiến hắn ngã ngay xuống đất, mà người này không phải ai khác là Lục An Trạch.

Thân thủ của Lục An Trạch tốt đến thế nào không ai biết. Anh xuất thân từ lính đặc chủng, Sở Luật cũng ở trong đó một năm nhưng Lục An Trạch theo những ba năm, là lính tinh nhuệ được đào tạo ra, cho dù là kẻ có võ nghệ cao cường đến mấy vào tay anh thì đều phải đổ máu.

Anh đạp thẳng vào mặt Lâm Thanh, không chút nể tình, nhưng bỗng nhiên anh cười lạnh lùng, bỏ chân ra, khi mà mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì đã nghe thấy một tiếng kêu thảm của Lâm Thanh.

Lục An Trạch đã đạp gãy xương cánh tay của hắn ta.

Anh cúi người xuống, đưa tay ra, tát thẳng vào mặt Lâm Thanh một cái: “Mày dám làm hại em gái tao, còn để nó nhìn thấy những chuyện ghê tởm như vậy, chuyện của thế hệ chúng ta, chúng ta tự giải quyết.”

Lâm Thanh hung dữ trợn mắt nhìn người thanh niên trước mặt, hắn nhổ ra một bãi máu, trong bãi máu đó còn có thêm một chiếc răng.

“Cả đời này người tao hận nhất chính là mày.” Hắn đột nhiên lại cười rũ ra: “Dựa vào đâu, đều là nhặt được về, mày lại được đích thân Sở Luật nuôi dạy, dựa vào đâu mà mày lại là người của Lục gia, mày bây giờ lại còn là người tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Lục, mà tao lại chỉ là một thằng cô nhi không thân không phận được nhặt về nhà họ Sở.”

“Mày dựa vào đâu mà cái gì cũng có, còn tao lại không có gì hết?”

“Tại sao à?” Lục An Trạch đứng dậy: “Để tao nói cho mày biết, bởi vì mày tâm địa bất chính.” Ánh mắt anh không biểu hiện gì nhiều, cũng giống như một con dã thú vô tình, vào lúc cần thiết anh có thể nuốt sống các đối thủ, anh không phải là Sở Luật, ba năm trong quân ngũ nhào nặn anh thành một người dũng mãnh, chỉ là mọi người không biết, anh thường ngày cũng không mấy lạnh lùng, cũng hay cười như Lục Cẩm Vinh nhưng ẩn sau nụ cười đó thì không ai biết được gì.

Trên đời này vẫn chưa kẻ nào đối xử với anh quá nhẫn tâm nên anh cũng chưa động thủ với bất cứ ai.

Thế nhưng hôm nay Lâm Thanh thì khác, bởi vì hắn ta thực sự đã chọc giận anh.

Hắn ta động vào ai thì được nhưng tuyệt đối không thể động vào em gái anh, tuy em ấy không phải là em gái ruột của anh thế nhưng cô ấy là do anh tìm về được, là mẹ đã tặng em gái cho anh.

Vì thế anh mới gặp được chú, sau đó mới tìm lại được ông nội, bà nội, còn có cả người bố không thể không nhận kia nữa.

Trên đời này không kẻ nào được ra tay với em gái của anh hết, nếu không kẻ đó sẽ được chết không dễ dàng.

Tiểu Vũ Điểm lúc này đã đứng bên cạnh bôa, Sở Luật ôm chặt vai con, Tiểu Vũ Điểm lại khẽ đưa tay lên chạm vào tay ba, Sở Luật cúi thấp đầu, cười với con gái.

“Con đoán xem anh con sẽ làm gì với hắn?”

Tiểu Vũ Điểm hơi nghiêng đầu, cô cũng không biết.

Tất nhiên cô sẽ không cầu xin cho Lâm Thanh, cô là con gái của Sở Luật, cô rất lương thiện nhưng cô cũng di truyền được ở anh tính cách cương nghị, động đến cô, động đến bố cô, cô tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.

Cô dựa đầu vào vai Sở Luật, đưa tay ra khẽ sờ vào bụng mình.

Trịnh An Trạch đứng lên, nhìn lướt qua hai người họ, trước tiên dẫn người đi trước đã, món nợ sẽ dần dần tính.

Hai người một trái một phải dẫn giải Lâm Thanh đi, giống như kéo theo một con chó vậy lôi hắn ra ngoài, không ai biết Lục An Trạch sẽ đem hắn đi đâu.

Đêm khuya thanh vắng, gió lạnh thổi xôn xao, khiến những giọt sương đọng lại trên lá khẽ đung đưa.

“Cạch” một tiếng, cửa mở ra, Lâm Thanh kéo theo những bước chân nặng nề, cánh tay gẫy rồi chân thì lại như đeo cùm vậy, nơi này tối om, gần như không thấy ánh mặt trời, không có gì ở nơi này hết.

Lúc này một người đàn ông mặc chiếc áo nâu xám dáng vẻ nhàn nhã bước vào, sau đó đứng trước mặt Lâm Thanh.

“Ngươi rất đắc ý, phải không Lục An Trạch?”

Lâm Thanh cười khà khà, sắc mặt thảm bại, tóc cũng rối tung, cũng không còn đeo kính nữa, với một kẻ bị cận thị nặng như hắn, trước mặt đều là những hình ảnh mơ hồ, không nhìn rõ được gì.

Có lẽ thứ anh ta cần cũng không phải là thứ gì quá rõ ràng.

“Tôi không nên đắc ý sao?” Lục An Trạch ngồi xuống một bên, không phải là anh ta coi thường Lâm Thanh mà là từ trước tới giờ chưa bao giờ anh coi trọng hắn ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.