Ban ngày cô cứ như thế bồi cùng đứa bé, ban đêm lại ngồi canh bên giường bệnh, chỉ cần đứa bé có một tiếng vang nào, liền lập tức tỉnh dậy.
Trong phòng bệnh toàn bộ đều là những đứa bé không lớn tuổi, nhưng ai cũng có cha mẹ bên cạnh, chỉ có cô một mình.
Có khi nhìn thấy một cặp vợ chồng cẩn thận chăm sóc cho con gái của mình, cô không nhịn được có chút đau xót. Không phải đau xót cho cô, mà là cho con gái của mình.
Tiểu Vũ Điểm của cô không có ba ba, chỉ có mẹ.
Cô cảm thấy áo quần có một lực nhỏ đang lôi kéo, cúi đầu, liền thấy Tiểu Vũ Điểm chẳng biết tỉnh từ lúc nào, mở to mắt nhìn cô. Đôi mắt cô bé hồng hồng, trong rất đáng thương, môi nhỏ còn bẹp ra, tay nhỏ thỉnh thoảng lôi kéo áo quần Hạ Nhược Tâm.
Cô bé không biết nói, nhưng là, lại có một đôi mắt biết nói.
Hạ Nhược Tâm cong eo, cẩn thận bế đứa bé lên, nhẹ nhàng hôn một ngụm vào gương mặt bé. Tiểu Vũ Điểm được mẹ ôm, đôi mắt hơi cong lên, ngón tay vẫn đặt lên mặt mẹ, y y nha nha không biết đang muốn nói cái gì.
"Bảo bối có phải đói bụng rồi hay không?" Cô lại hôn gương mặt phấn nộn kia một ngụm. Tiểu Vũ Điểm vươn tay nhỏ nắm chặt áo quần của cô, hơn nữa gương mặt còn cọ cọ mặt của mẹ, dường như rất thích hành động này.
Hạ Nhược Tâm bế bé, một tay lấy bình sữa luôn được ủ ấm trong ngực ra.
Sau đó đặt Tiểu Vũ Điểm lên đùi, lại đặt bình sữa trước mặt bé. Tiểu Vũ Điểm mở to mắt, sau đó vươn đôi tay bé bé nộn nộn ra phía trước, ôm lấy bình sữa trong tay Hạ Nhược Tâm. Gương mặt nho nhỏ giống như quả táo, khiến người khác hận không thể nhào đến cắn một ngụm. Lông mi dài thỉnh thoảng chớp động, đôi chân nhỏ cũng nhẹ đá, cũng thực không an phận.
Mà những người khác cũng có chút hâm mộ đứa bé trong lòng Hạ Nhược Tâm, đều là nghĩ đến, đứa bé này sao có thể ngoan đến như vậy. Có những đứa bé không hiểu chuyện, thấy đứa bé khác khóc liền khóc theo. Duy chỉ có đứa bé này, nhiều lúc chỉ mở to đôi mắt nhìn xung quanh, sau đó lại tự chơi ngón tay của mình.
"Con gái của cô thật xinh đẹp" Một người phụ nữ ôm một đứa bé đi đến, mắt nhìn cô bé đang bú sữa trong lòng Hạ Nhược Tâm. Xác thực, đứa bé này lớn lên thật xinh đẹp. Mà cô lại nhìn về phía Hạ Nhược Tâm, trách không được, mẹ lớn lên xinh đẹp như vậy, con gái đẹp như vậy cũng không phải là lạ.
"Con của cô cũng rất xinh đẹp" Hạ Nhược Tâm ôm con gái ngoan, ý cười nhẹ nhàng. Đứa bé trong lòng người phụ nữ kia dường như cũng biết mẹ đang khen đứa bé khác, liền có chút khó chịu xoay xoay người.
Mỗi đứa bé trong lòng mỗi người mẹ, đều là bảo bối, đều là tiểu thiên sứ.
"Đúng vậy, con của tôi cũng rất đẹp" Người phụ nữ hôn hôn mặt của con mình. Đúng vậy, có cái gì mà phải hâm mộ, con của cô chẳng phải cũng rất đáng yêu sao?
Hạ Nhược Tâm tuỳ tay chỉnh lại tư thế bế. Tiểu Vũ Điểm vẫn hai tay ôm bình sữa, cái miệng nhỏ thỉnh thoảng chuyển động. Cô đột nhiên cười cười, muốn trêu đùa cô bé một chút.
Tay cô cẩn thận cầm bình sữa đi. Tiểu Vũ Điểm đột nhiên mở to hai mắt, hai tay hoảng loạn quơ quơ, miệng nhỏ không ngừng y y nha nha. Trong đôi mắt của bé hiện lên sự ủy khuất của một đứa bé, giống như đang nói, mẹ thật là xấu, lại đoạt đi bình sữa của bé.
Hạ Nhược Tâm lại đưa hộp sữa ra xa hơn. Mà tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm vẫn không ngừng quơ quơ ở phía trước, cuối cùng dẩu đôi môi phấn nộn, giống như đang cáu kỉnh với mẹ.