Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 217: Anh muốn một đứa con gái



Editor: Tuna

Sở Luật tay nhập bắt được ngón tay của Lý Mạn Ni, trên khuôn mặt anh hiện rõ nét mõi mệt, trong mắt cũng không hề có một chút dục vọng nào, nói thật, anh cũng không muốn lắm, càng không có nhiều cảm giác cho lắm, anh bây giờ đối với chuyện trai gái, không có nhiều ham thích, nếu được, anh tình nguyện có thể đi ngủ một mình, nhưng mà, vợ anh bây giờ đang chủ động tiếp cận anh, chuyện này đối với người trước nay đều kiêu ngạo như cô ấy, quả thực sẽ rất khó xử.

Nếu cô ấy muốn, anh liền cho, có lẽ bọn họ có thể có một đứa con, anh thật sự rất muốn có một đứa nhỏ, đặc biệt là bé gái, một bé gái giống y như Dĩ Hiên lúc nhỏ vậy, anh sẽ yêu thương nó, thực yêu nó, đem tất cả mọi thứ để dành cho nó.

Anh xoay người, nhẹ nhàng bế Lý Mạn Ni lên, hướng về phía giường, rất nhanh, trên sàn nhà rơi vãi quần áo của hai người bọn họ, hai thân ảnh giao diệp, sau đó chính là thanh âm nguyên thủy đồng điệu của ha người nam nữ, khiến cả ánh trăng bên ngoài cũng ngượng ngùng mà núp bóng, phần tươi đẹp này đúng là khiến người ta đỏ mặt tía tai.

Trong bóng đêm, Hạ Nhược Tâm bỗng nhiên kinh hãi ngồi dậy, cô mở hai mắt, tay bất tri bất giác đặt ở trên mặt chính mình, lại cảm giác được một mảng ướt át của nước mắt.

Từ khi nào mà….cô lại khóc như vậy.

“Mẹ……”

Thanh âm nho nhỏ truyền đến, cô lại vội vàng nằm xuống, đem con gái ôm vào trong ngực, sau đó vươn tay lấy oa oa, đặt ở trong lòng ngực con gái, cảm giác oa oa được hai tay nhỏ ôm chặt, cô mới khẽ vỗ về con gái bảo bối của mình.

Trong bóng đêm, có một tiếng nói cực kì ôn nhu vang lên.

“Ngủ đi, cục cưng, mẹ ở đây, ở chỗ này, mẹ sẽ bồi con, ở bên con cho đến khi nào mẹ không còn sức để tiếp tục, tin tưởng mẹ, mẹ nhất định sẽ chết sớm hơn con, mà con hãy mang theo sinh mệnh mà mẹ cho, chậm rãi trãi qua cả đời người.”

Cô cúi đầu, cẩn thận đem con gái nhỏ ôm chặt vào lòng thêm một chút, chỉ là không biết vì cái gì, nước mắt lại rơi, rõ ràng là cô không muốn khóc, nhưng lại ngăn không được, cứ như vậy không ngừng, không ngừng.

Vì sao cô lại đau lòng như vậy, đau đến không có chừng mực, khi nào mới có thể kết thúc, khi nào mới có thể giải thoát?

Cô nhắm lại cứ lặng lẽ để nước mắt lăn dài đến hai bên mang tai, mang đến một loại lạnh lẽo, lạnh thấu tâm can.

Sở Luật đem tay đặt ở trước ngực, ngay vị trí của con tim, hơi hơi nghiêng đầu, Lý Mạn Ni đã ngủ rồi, trên mặt cô ấy mang chút nhàn nhạt đỏ ửng, có thể thấy được vừa rồi tình cảm mãnh liệt, đã làm cô mệt chết rồi.

Nhưng mà, anh lại không có, anh cho rằng chỉ cần như vậy là có thể ngủ, nhưng mà, cô ấy sai rồi, mà anh cũng sai rồi, lòng anh lại tăng thêm chút trống rỗng, chút hỗn độn, cũng là một chút khó nhằn mà cân bằng lại, anh ngồi dậy, cầm lấy quần áo của mình, tay đặt ở túi tiền vuốt cái gì đó.

Thẳng đến khi đụng phải một vật góc cạnh, trong nháy mắt cơ hồ đã cắt trúng tay anh.

Ánh đèn nhỏ ở đầu giường vẫn đang sáng, ánh sáng thập phần ấm áp cùng mềm mại, nhưng dù là vậy cũng không khiến cho gương mặt anh nhu hòa đi chút nào, vẫn cứ lãnh ngạnh cùng cứng nhắc như vậy, trên người của người đàn ông này không biết còn có những vật như thế nào nữa, so với bốn năm trước, tựa hồ, những đồ vật thân thiết ôn nhu đó đã hoàn toàn biến mất.

Lấy đồ vật bên trong quần áo ra, ngay cả chính bản thân anh cũng không phát hiện ra, bất giác động tác của anh lại rất nhẹ nhàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.