Cao Dật hơi nhíu mày, sau đó cúi người ôm lấy Tiểu Vũ Điểm dưới đấy, người bán hàng trẻ tuổi kia bất ngờ, có chút lúng túng mà cười cười, cô tự nghĩ mình đã cười rất thân thiện, cũng rất có lực tương tác, tại sao đứa bé này thấy cô mà cứ giống như thấy ma vậy?
Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm ngồi xuống, kéo chân cô bé lau chùi, xem đi, chân cô bé đã bị bẩn, mà Tiểu Vũ Điểm lúc này tựa vào trong ngực của anh thật sự rất ngoan ngoãn.
Cô bé không thích người khác đụng vào chân mình, nhưng mà nếu là mẹ hay chú thì cô bé có thể chấp nhận được.
"Xin lấy giùm tôi một đôi vớ được không? Cám ơn."
Cao Dật tiếp tục dùng tay mình xoa xoa bàn chân Tiểu Vũ Điểm, mà người bán hàng lúc này mới kịp phản ứng, trực tiếp lấy từ trên quầy một đôi vớ màu hồng nhạt có viền hoa nhỏ, đương nhiên, giá của đôi vớ này cũng không thấp.
Nhưng ánh mắt Cao Dật không thèm nhìn qua, anh cẩn thận mặc vớ cho Tiểu Vũ Điểm, sau đó lại giúp cô bé mang giày vào.
"Tiên sinh, xin hỏi anh dùng thẻ hay trả tiền mặt?"
Mà dáng vẻ của Cao Dật lúc này đối với cô mà nói, dường như cũng rất giống tiền mặt, khiến nụ cười của cô như sáng cả lên.
Cao Dật lấy ví tiền của mình mở ra nhìn qua, bên trong không có quá nhiều tiền mặt, anh hơi mím môi, mà người bán hàng vừa thấy trong ví tiền Cao Dật không có mấy tờ tiền mệnh giá lớn, thoáng cái đã đanh mặt lại, anh rút cuộc chỉ là người không có tiền, không phải là đang đùa cô đấy chứ, lại để cô phục vụ thời gian dài như vậy, thật sự lãng phí thời gian mà.
"Chú, Tiểu Vũ Điểm không cần mua giày đâu, mẹ đã mua cho Tiểu Vũ Điểm rồi."
Tiểu Vũ Điểm đung đưa bàn chân nhỏ, cô bé đã nhạy cảm nhận ra nét không vui trên mặt Cao Dật, còn có vẻ mất hứng của cô bán hàng kia nữa.
Cô bé có thể không muốn giầy đấy, thật sự có thể không muốn đấy, tuy rằng cái này đôi giày giày mang rất thoải mái, nhìn cũng rất đẹp nữa.
Cao Dật một tay bế Tiểu Vũ Điểm lên, một tay nhẹ nhàng xoa lên chiếc đầu trọc của cô bé:
"Tiểu Vũ Điểm thích đôi giày sao? Không nên gạt chú, như vậy sẽ không ngoan đâu."
Tiểu Vũ Điểm chớp chớp hàng lông mi dài, sau đó gật đầu một cái.
"Thích ạ."
Nhưng mà, thích không nhất định phải mang được.
Cô bé suy nghĩ một chút, ừ, liền là như vậy, cô bé có rất nhiều đồ vật ưa thích, nhưng mà, cô bé biết rõ, mẹ đã rất vất vả mới mua được đấy, vì vậy, cô bé cho tới bây giờ cũng sẽ không muốn.
Mà đôi giày này cũng thế.
Cao Dật lại lật ví tiền của mình ra, sau đó rút từ bên trong ra một tấm thẻ vàng, thật xin lỗi, anh mang tiền mặt khong đủ, thế nhưng anh có rất nhiều thẻ, cho tới bây giờ anh chưa thiếu nợ ai.
Anh sẽ mua tất cả mọi thứ Tiểu Vũ Điểm muốn, bởi vì, anh thật sự rất đau lòng, thật sự yêu mến cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện này.
"A!"
Sắc mặt người bán hàng lúc này liền cực kì vui vẻ, thoáng cái đã thay đổi hẳn, cô hiện tại quả thực không biết bản thân nên cười hay khóc.
Tiểu Vũ Điểm ưa thích là được, chú còn có thể mua cho Tiểu Vũ Điểm nhiều thứ nữa, hai tay của anh ôm lấy thân thể nhỏ nhé trong lòng, thương yêu nói với cô bé, một đứa trẻ biết điều như vậy, nhất định là từ nhỏ đã chịu nhiều đau khổ, anh có thể tưởng tượng ra được, cô gái Hạ Nhược Tâm kia, sẽ càng thêm vất vả.
Trong lúc nhất thời, anh đối với Hạ Nhược Tâm, cũng rất đau lòng.
Cô gái bán hàng hai tay giao lại chiếc thẻ cho Cao Dật, Cao Dật nhận lại không thèm liếc mắt nhìn rồi ôm Tiểu Vũ Điểm đi ra ngoài.