Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 391



"Còn có, coi trọng tay của cô, tôi không thích phụ nữ động vào mặt của tôi, cho dù là nhẹ nhàng sờ một chút cũng không được." Anh ta đột nhiên quăng tay Lý Mạn Ni ra, đã mất đi một chút kiên nhẫn.

Mà Lý Mạn Ni xoa cổ tay bị đau, oán hận nhìn anh ta chằm chằm, từ nhỏ đến lớn, cô ta đều là bảo bối bị tất cả mọi người nâng trong lòng bàn tay, cho tới bây giờ đều không có nhận qua ủy khuất như vậy.

Nước mắt của cô ta không ngừng đảo quanh hốc mắt, chẳng qua, người đàn ông này như anh ta nói, không có nửa phần thương tiếc với cô ta.

"Cô đồng ý thì làm, nếu như không đồng ý, cô có thể chờ đợi hậu quả" Người đàn ông nhếch khóe môi, quay người rời đi. Mà mỗi khi anh ta đi một bước, tâm Lý Mạn Ni sẽ càng co rút.

Cô ta cắn môi của mình, nước mắt không ngừng rơi xuống, từng giọt từng giọt, chỉ là, khiến cô ta nuốt trong bụng.

Cô ta cắn môi của mình, nhìn thoáng qua biệt thự Sở gia sau lưng, sau cùng xoay người, theo sau lưng người đàn ông kia, cô ta căn bản không thể cự tuyệt, cho dù khuất nhục lớn hơn nữa, cô ta đều muốn giữ nơi này, thân phận của cô ta, tình cảm của cô ta, còn có Sở Luật.

Mà khóe môi người đàn ông phía trước càng giương lên một chút.

Quả nhiên là phụ nữ thông minh, sẽ làm chuyện thông minh

Sắc mặt Lý Mạn Ni tái nhợt mở cửa phòng mình, hai tay của cô ta vòng lấy chính mình, môi đỏ đã bị cắn ra từng dấu răng, cô ta vội vàng chạy vào trong phòng tắm, thậm chí ngay cả quần áo cũng không có cởi, cô ta ngẩng đầu, để nước nóng không ngừng tát vào mặt của mình, mà cô ta thì không ngừng nắm chặt lấy áo trước ngực, như là muốn xe nát bộ đồ này, cũng là xé nát chính mình.

Mà trên người của cô ta, khắp nơi đều có thể thấy dấu vết xanh tím, cô ta cảm giác mình thật sự vô cùng bẩn, làm sao cũng rửa không sạch dấu vết và hơi thở của người đàn ông kia.

Đột nhiên, cô ta ngồi xuống, bịt lấy miệng của mình khóc rống lên, cô ta thật sự muốn chết, tay của người đàn ông kia, thân thể của anh ta, chỉ cần nhớ tới, cô ta đều hận muốn xé xác người kia.

Che mặt mình lại, cô ta gào khóc lớn, cảm giác rất ủy khuất, mà cô ta không ngừng lắc đầu, chuyện này, không thể để người khác biết, nhất định không thể, nếu không, cô ta thật sự bị hủy.

Ban đêm, như là thực hiện nghĩa vụ, Sở Luật cởi bỏ quần áo của mình, xoay người nằm trên người Lý Mạn Ni, mà Lý Mạn Ni lại yếu ớt lắc đầu: "Luật, hôm nay không được, em có chút không thoải mái."

Sở Luật "ừ" một tiếng, nằm ở một bên, sắc mặt trầm tĩnh, cũng không có gì đặc biệt, hiện tại đối với anh mà nói, muốn hay không, cũng không đáng kể.

Lý Mạn Ni mở to đôi mắt vô thần, cô ta nghiêng mặt qua, nhìn người đàn ông ngủ ở bên cạnh mình, lại dựa vào anh thật chặt, muốn cách anh càng gần, như vậy có lẽ sẽ quên cái chuyện để cho cô ta cảm giác đáng sợ, chỉ là, giống như tất cả đều vô dụng, cô ta vẫn nhớ rõ, tay người đàn ông kia chạm vào ngực cô ta, môi buồn nôn kia chạm qua môi cô.

Cô ta bịt kín miệng mình, thật sự có một loại cảm giác buồn nôn.

"Làm sao vậy, cần anh đưa em tới bệnh viện không?" Sở Luật mở ra cặp mắt của mình, ôm cô ta vào trong ngực mình, giống như, hôm nay cô ta có chút không đúng, chẳng qua, khả năng như cô ta nói, có chút không thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.