Thì ra, anh đã từng cười, sao anh lại không nhớ, cũng không cảm thấy như thế, như vậy, anh đã bỏ quên nụ cười của mình ở đâu rồi?
Cả công ty chỉ còn bảo vệ ở lại trực đêm, Sở Luật kéo chăn, còn tốt hơn Sở gia, ít nhất thì nơi này giúp anh dễ ngủ hơn.
Không có tranh cãi ầm ĩ, không có áp luật, cũng không có, sinh con.
Anh nắm chặt tay đặt trước ngực, đôi môi mím chặt.
Thỉnh thoảng Sở Luật lại lắc đầu, mồ hôi lạnh không ngừng rớt xuống.
Một mình anh đứng bên ngoài, nhìn thấy một người đàn ông đi vào trong phòng, sau đó đóng cửa lại, anh tựa lưng vào tường hút thuốc, một điếu rồi lại một điếu, dưới chân anh đã có rất nhiều tàn thuốc, người phụ nữ bên trong là vợ anh, mà người đàn ông đó lại là bạn tốt của anh, anh dùng một hợp đồng không quan trọng, bán vợ của mình, còn bán với giá rẻ.
Có hợp đồng kia hay không, đối với anh mà nói, đều không sao cả, chỉ là anh muốn trả thù, chỉ là trả thù, nhưng mà, bọn họ ở trong phòng cả đêm, mà anh lại đứng ngoài cửa cả đêm.
Trả thù như vậy, cuối cùng là ai trả thù ai?
Một lát sau, Sở Luật mở to hai mắt, trong mắt có rất nhiều tơ máu, anh ngồi dậy, đặt hai tay lên đầu mình, bốn năm trước anh đã làm gì, vẻ mặt lúc đó thế nào, vậy mà anh vẫn nhớ rõ ràng như vậy.
Anh nhớ lại lúc đó, cũng nhìn thấy sự hối hận trên mặt mình, thậm chí, còn có ghen tị, tay anh nắm chặt tấm chăn trên người, đó chính là bắt đầu, anh bắt đầu trả thù, nhưng mà vì sao, từ đầu anh đã hối hận rồi.
Anh lấy thuốc lá trong ngăn tủ, giống như ngày đó, hút một điếu rồi lại một điếu.
Ngày hôm sau, sắc mặt của Sở Luật rất kém, trong mắt cũng có rất nhiều tơ máu, rõ ràng là do đêm qua không có nghỉ ngơi cho tốt, Đỗ Tĩnh Đường mua bữa sáng cho Sở Luật ăn, vợ của anh họ thì không đến thăm, lại để cho một người em họ như anh phải chăm sóc, ngày nào cũng phải lo lắng.
"Anh họ, cho anh, ăn đi." Đỗ Tĩnh Đường đặt bữa sáng trước mặt Sở Luật, sau đó đe doạ, "Nếu không ăn, bữa trưa cũng đừng có cướp thức ăn của em."
Sở Luật dừng động tác trong tay, cầm lấy bữa sáng ở trước mặt mình, anh ăn rất chậm, cũng không có cảm thấy ngon miệng.
"Anh họ, sao em lại cảm thấy anh giống như là đang tra tấn bản thân mình vậy, cuối cùng thì anh và chị dâu đã xảy ra chuyện gì?" Đột nhiên Đỗ Tĩnh Đường đứng lên, đúng là không thể chịu đựng được nữa mà, cho dù anh họ là người máy thì cũng cần có thời gian bảo dưỡng nữa chứ.
Có phải là anh họ muốn làm cho mình mệt đến chết hay không?
"Anh họ, cho dù chuyện đó là chị dâu không đúng, nhưng mà, bốn năm đã qua rồi, hai người còn muốn làm gì nữa? Quá khứ, cũng đã là quá khứ rồi, chị dâu yêu anh như vậy, thật ra cũng có thể tha thứ được, còn nữa, hai người đã là vợ chồng, phải thông cảm cho nhau, còn nữa, trước kia anh cũng đâu có tốt lành gì." Đỗ Tĩnh Đường nói lời trái lòng, thật ra bây giờ anh ngày càng ghét Lý Mạn Ni, nhưng mà, dù sao thì đó cũng là vợ của anh họ, là chị dâu họ của anh, anh phải giúp đỡ người nhà, đúng không?