Sở Luật cảm thấy một màn trước mắt thật nực cười, khóc lóc, náo loạn, khóe môi anh nhếch lên đầy châm chọc, anh lấy lại tấm bùa trong tay Thẩm Ý Quân rồi sải bước ra ngoài, sau lưng anh giống như một hồi tuồng kịch náo nhiệt vậy.
Nhược Tâm, em thật đáng thương, có một người mẹ như vậy, còn có một người chồng như anh.
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve tấm bùa, nước mắt rơi xuống, anh rất ít khi khóc, kể từ khi còn bé.
Giờ lại khóc vì một người phụ nữ, anh đã nợ cô quá nhiều, có lẽ cả đời này anh cũng không thể trả hết được.
Anh xin lỗi, anh thực sự xin lỗi, nhưng lời xin lỗi của anh cô lại có thể nghe thấy hay sao? Cô có thể tha thứ sao? Ngay cả chính anh cũng không thể tha thứ cho mình, làm sao có tư cách để cầu xin cô tha thứ.
Trong xe, anh gục đầu xuống tay lái, ngón tay anh siết lấy ngực áo, nơi mà trái tim như bị xé nát, đau đớn vô cùng đáng sợ.
Anh đau đến mức không thể hô hấp bình thường.
Một lúc thật lâu sau, anh ngẩng đầu, khởi động xe, anh muốn gặp cô, nhất định phải gặp, cho dù dùng cả nửa đời sau của anh để bù đắp cho cô, chỉ cần cô đồng ý.
Không, bất kể cô có đồng ý hay không, anh cũng sẽ bù đắp cho cô, dùng tất cả mọi thứ và con người Sở Luật này.
Chẳng qua anh dường như đã quên mất, còn có một người mà anh không thể bỏ qua sự tồn tại của người đó.
Chính là người vợ mà anh đã bày ra mọi thủ đoạn để lấy về, Lý Mạn Ny.
Giữa hai người phụ nữ, anh chỉ có thể chọn một, nhưng thực sự sẽ dễ dàng như vậy sao?
Xe dừng lại, anh đi vào trong quán rượu đó, đám phụ nữ bên trong ăn mặc hở hang diêm dúa lòe loẹt đi đi lại lại, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười trêu chọc của bọn họ với đám đán ông, còn trái tim anh thì không ngừng co rút.
Mọi thứ đều là tại anh, nếu ban đầu anh không mù quáng trả thù, không đuổi tận giết tuyệt, dồn cô vào đường cùng, cô sẽ không phải đến nơi này, tất cả đều là lỗi của anh.
Anh tìm đi tìm lại mấy vòng đều không tìm được cô.
Gương mặt anh trắng bệch, vừa xoay người liền thấy Thẩm Vi không biết đã đứng ở chỗ đó từ bao giờ,
"Là cô?" Anh hỏi, người đàn bà trước mắt này luôn khiến anh có ác cảm, vô cùng không muốn dây dưa vào.
"Anh tới tìm cô ấy sao?" Thẩm Vi cười nhạt hỏi Sở Luật, sau đó ngồi vắt vẻo lên ghế, trong nụ cười của cô đầy sự châm chọc trào phúng.
"Nói, cô ấy đang ở đâu, các người đã đưa cô ấy tới nơi nào rồi?" Hai mắt Sở Luật vằn đỏ, mặc dù đang cực lực duy trì sự bình tĩnh, nhưng toàn thân anh mọi cơ bắp đều căng cứng, sự hung dữ và lạnh giá tỏa ra từ anh, người khác hoàn toàn có thể nhận ra anh đang rất rất hỗn loạn, sớm đã mất đi sự kiểm soát.