Hai người đàn ông cứ đứng như vậy, đối diện nhau, Sở Luật có chút khó khăn mở miệng "Cô ấy, không sao chứ?"
Cao Dật có chút trào phúng nhếch môi, "Sao nào, có phải anh muốn biết cô ấy chết chưa đúng không. Nếu cô ấy chưa chết có phải còn muốn vào làm thêm một trận nữa?"
Không phải, đối mặt vớ sự châm chọc của Cao Dật, Sở Luật tối sầm mặt, anh không phải cố ý, anh luôn không hề cố ý, nhưng lúc nào cũng vô tình tổn thương cô.
"Sau này anh không cần xuất hiện trước mặt cô ấy nữa, anh bây giờ có vợ, cũng có con, còn đến để vợ anh khi dễ cô ấy làm gì, bây giờ cái gì cô ấy cũng không có, anh thì ngược lại, anh có hết thảy, anh còn muốn gì nữa?
Cao Dật canh cửa phòng bệnh, bên trong đó không chỉ có một mình Hạ Nhược Tâm, mà còn cóTiểu Vũ Điểm, mà anh, không hề muốn cho anh ta biết đến sự tồn tại của Tiểu Vũ Điểm.
"Tôi biết là tôi đã xin lỗi rất nhiều lần rồi, những cũng không có tác dụng gì, tôi cũng biết, lời xin lỗi của tôi cũng không có giá trị, nhưng mà, mong anh chuyển lời với cô ấy rằng, Sở Luật tôi đời này có lỗi với cô ấy rất nhiều, người tôi quan tâm nhất là cô ấy, hận nhất cũng là cô ấy, mà yêu nhất, cũng là cô ấy." ái hận đối nghịch khiến anh không tài nào gượng nổi.
Cao Dật nhấp môi không nói, chỉ có ánh mắt lạnh lẽo ngày càng sâu, bây giờ nói yêu, có dùng được sao? Sau khi gây cho cô ấy bao nhiêu đau khổ, khiến cô phải chịu đựng suốt mấy năm nay, bây giờ, một câu xin lỗi là xong sao?
"Anh yên tâm, tôi sẽ không bao giờ đến quấy rầy cô ấy nữa." Sở Luật chăm chú nhìn vào cánh cửa kia, sau đó chậm rãi rời đi.
Có lẽ đây là kết cục tốt nhất cho bọn họ, cũng là điều tốt nhất mà anh có thể làm cho cô.
Buông đi thôi!
Anh đi đến bên người Lý Mạn Ni, xem cô như vô hình mà trực tiếp đi qua, không thèm liếc nhìn dù chỉ một chút, mà Lý Mạn Ni cắn chặt môi, cuối cùng cũng chỉ có thể theo sau.
Anh thất vọng với cô, thực tế là rất thất vọng.
Ngồi ở trong xe, không khí cực kì áp lực, một tiếng thở cũng có thể khiến bầu không khí trở nên ồn ào, Lý Mạn Ni đặt tay trên đùi, thỉnh thoảng níu lấy quần áo của mình, "Luật, em không phải cố ý, em chỉ không muốn cô ấy tiếp tục dây dưa với anh, em chỉ muốn bảo vệ gia đình của chúng ta mà thôi."
Tầm mắt Sở Luật ngừng ở phía trước, môi mỏng như cũ quạnh quẽ.
"Cô không cần nói nữa, cô đã làm gì trong lòng cô tự biết." anh lái xe, thanh âm lạnh nhạt tới cực điểm, Mạn Ni, cô sai rồi, không phải cô ấy dây dưa với tôi, mà là tôi dây dưa với cô ấy.
"Bây giờ có đem vị trí Sở phu nhân của cô hai tay dâng cho cô ấy, cô ấy cũng không thèm, tôi không quan tâm cô đã nói những gì, nhưng tôi hi vọng đây là lần cuối cùng!".
Sở Luật nói, thanh âm vẫn như bình tĩnh như cũ, nhưng lại khiến Lý Mạn Ni toát mồ hôi lạnh.
Tay cô đặt lên bụng, con à, ba con bây giờ không tin tưởng mẹ nữa, cho nên, bây giờ mẹ chỉ còn có con, chỉ có con mà thôi, dôi môi cô chợt tái nhợt, thật không nghĩ tới, rõ ràng cô đã chịu thiệt, nhưng Sở Luật vẫn nghi ngờ cô...không, có lẽ anh đã sớm như vậy rồi, chỉ là cô không biết mà thôi.