Mà cô bé đó, chính là người vợ định ra từ nhỏ của anh họ, Đỗ Tĩnh Đường từ nhỏ liền biết chuyện đó, nhưng mà, lúc đó đâu ai nghĩ đến việc anh ấy sẽ coi đó là sự thật, hơn nữa còn luôn tìm cô bé kia, thẳng đến không lâu sau khi anh ấy tiếp nhận tập đoàn Sở thị, nhìn thấy Hạ Dĩ Hiên. Anh vốn luôn cho rằng người anh họ này từ nhỏ đến lớn đều vô tâm vô phế, không yêu không thương, cho nên hẳn phải là một người lãnh tình mới đúng, chỉ là không thể tưởng tượng được, anh ấy lại có thể nhớ kĩ một lời hứa hẹn lúc nhỏ như vậy, thậm chí, sau khi anh ấy lớn lên, vẫn luôn nhớ đến Hạ Dĩ Hiên, đối với người phụ nữ khác liền không có chút hứng thú, trong sạch còn hơn tờ giấy nữa.
Chỉ là, bây giờ, cảnh còn người mất, người vẫn còn đó, nhưng tình thì...
"Sai rồi, Tĩnh Đường, tất cả đều sai hết rồi." Sở Luật nắm chặt bùa hộ mệnh trong tay. Bùa hộ mệnh liền bị anh bóp chặt.
"Cái gì sai rồi?" Đỗ Tĩnh Đường đem bùa hộ mệnh của mình nhìn nhìn, sai ở chổ nào cơ?
"Tĩnh Đường, ta cô bé lúc nhỏ anh gặp không phải Hạ Dĩ Hiên, người đưa cho anh lá bùa hộ mệnh cũng không phải Hạ Dĩ Hiên." Sở Luật buông lỏng bàn tay, lá bùa rơi xuống đất, tất cả là do anh sai rồi, tất cả là tại anh.
"Như vậy thì là ai?" Đỗ Tĩnh Đường sửng sốt một chút, sao lại không phải là Hạ Dĩ Hiên, rõ ràng anh họ nói là gặp được cô bé kia ở nhà họ Hạ kia mà.
Chẳng lẽ? Khóe miệng anh run rẩy một chút.
"Anh họ, anh đừng có nói với em là, người đó không phải Hạ Dĩ Hiên, mà là Hạ Nhược Tâm, chỉ là, trời xui đất khiến hạ, bùa hộ mệnh cuối cùng lại là ở trên người Hạ Dĩ Hiên, cho nên, người từ đầu đến cuối anh tìm, đều là Hạ Nhược Tâm nha."
Sở Luật không nói gì, sắc mặt của anh trầm trọng dị thường, mà Đỗ Tĩnh Đường xưa nay đều chưa từng thấy anh như vậy.
"Trời ạ!" Đỗ Tĩnh Đường dùng sức chụp xoa xoa cái trán, thoạt nhìn hình như là anh nói đúng rồi, người Sở Luật gặp khi còn nhỏ không phải Hạ Dĩ Hiên, mà là Hạ Nhược Tâm, đây là chuyện gì vậy a, tất cả những việc anh họ làm đối với Hạ Nhược Tâm mọi người đều có thể chứng kiến, mà anh họ còn vì cái chết của Hạ Dĩ Hiên đi tra tấn Hạ Nhược Tâm, nhưng kết quả là, Hạ Dĩ Hiên căn bản không có chết, mà người anh ấy tra tấn gần chết lại vốn là người mà anh ấy phải đối đãi tốt nhất.
Quả thực là quá điên rồ rồi, mọi chuyện tại sao lại diễn ra như một vở hài kịch thế này...
Đỗ Tĩnh Đường quả thực không biết nói gì nữa, quả thực là anh sắp điên rồi.
"Anh họ, em biết bây giơ anh đang nghĩ gì? Nhưng mà, anh và cô ấy đã không còn khả năng rồi, không nói đến chuyện anh đối xử với cô ấy như thế nào, cô ấy hận anh ra sao, riêng chuyện thân phận của anh bây giờ thôi, thì anh và cô ấy vốn là không còn khả năng nữa."
Đỗ Tĩnh Đường đứng ở bên người Sở Luật, duỗi tay nắm lấy bờ vai anh, anh ấy bây giờ nhất định là rất thống khổ đi, hai người phụ nữ, một người anh không muốn tổn thương, một người anh lại không thể thương tổn, một người muốn bồi thường, một người lại ngăn cản tất cả.
" Anh biết không khả năng, cho nên, anh mới có thể nghĩ ra một biện pháp khác, anh cũng không có cách nào để vãn hồi lại tất cả thương tổn mà cô ấy đã chịu, cho nên, anh mới muốn đem một nữa cổ phần Sở thị cho cô ấy, như vậy, ít nhất, cuộc sống sau này của cô ấy có thể tốt lên một chút."
Chỉ cần người đàn ông kia thật sự tâm đãi cô, như vậy, cô cũng sẽ hạnh phúc, anh tự nhủ với lòng như vậy, chỉ là, trong lòng anh lại dị thường chua xót, rõ ràng những chuyện này vốn là của anh, là chuyện mà anh nên làm, nhưng bây giờ, ngay cả một ngón tay của cô anh cũng không thể nào chạm đến.