"Em?" Cô vào mình, cô cảm thấy hình như Cao Dật quá xem trọng mình, cô không được dạy dỗ chuyên nghiệp về hội hoạ, cô cũng biết đàn dương cầm, nhưng mà không giỏi như Hạ Dĩ Hiên, hình như cô còn bị điếc âm, cô cũng không có thiên phú về âm nhạc, cũng không thích nó, bởi vì học cũng không làm được gì, có thể nói là cô không có chút tài năng nào hết, chỉ có mấy năm nay là cô mới bắt đầu rèn luyện cho mình và con gái mình về nghệ thuật.
"Không được." Cô lắc đầu, suy nghĩ của Cao Dật rất tốt, nhưng mà cô lại không tốt. Lỡ cô dạy hư học sinh thì sao?
"Không sao đâu." Cao Dật cầm bức tranh của Hạ Nhược Tâm, khoé môi vẫn là nụ cười ôn hoà, giống như ánh sáng ấm ánh lặng lẽ chiếu sáng vạn vật.
"Vẽ tranh này nọ, đúng là cần phải có thiên phú, thiên phú của em không tệ, có thể đi học thêm một chút, có lẽ không thể đến những ngôi trường nổi tiếng, nhưng mà chỉ cần là một lớp học nhỏ cũng được rồi. Trong nước có rất nhiều lớp, yêu cầu cũng không cao, chỉ cần chăm chỉ và yêu thích là được, anh thấy bức tranh mà em vẽ phù hợp với yêu cầu của đó."
Hạ Nhược Tâm còn muốn nói gì đó, nhưng Cao Dật lại ngắt lời, cũng đánh tan nghi ngờ của cô, "Em có muốn hoàn thành giấc mơ không thể thực hiện được của mình không?"
"Em muốn." Hạ Nhược Tâm có không ít ước mơ, nhưng mà mấy năm gần đây đều bị diệt gần sạch, cô muốn tìm được công việc ổn định để có thêm thu nhập, dù sao thì chi tiêu hiện nay đều do Cao Dật đưa ra, cô vẫn luôn sống tiết kiệm, Cao Dật nói không sao, nhưng mà trong lòng cô vẫn còn băn khoăn.
Cô cắn môi, không thể không nói, đề nghị của Cao Dật làm cô động lòng, hiện nay một cánh tay của cô không hoạt động được, muốn tìm được công việc cũng không dễ dàng gì, cũng không thể đi khuân vác hàng hoá, bởi vì công việc đó không thích hợp với phụ nữ, còn không kiếm được nhiều tiền.
Nếu cô có thể học hội hoạ, khi học thành, là mở một lớp học nho nhỏ, dạy những đứa trẻ vẽ tranh, cô biết, bây giờ có rất nhiều lớp học như thế, kiếm được cũng không ít tiền.
Nếu thật sự có thể như vậy thì tốt rồi.
"Được rồi, không cần suy nghĩ nữa." Cao Dật đứng lên, sau đó đi tới trước mặt Hạ Nhược Tâm, ngồi xổm xuống, để mắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, "Nhược Tâm, em có thể tin anh, anh không phải là người ngoài."
"Em..." Hạ Nhược Tâm há miệng thở dốc, cô nói năng vụng về, cũng không biết nên nói thế nào mới tốt.
Cô đã nợ anh rất nhiều, không biết sau này sẽ còn thiếu nợ bao nhiêu nữa, cô nợ Hạ gia, phải dùng mười mấy năm để trả, nợ Sở Luật thì dùng nửa cái mạng này, nhưng mà cô thiếu nợ Cao Dật nhiều như vậy, phải làm thế nào đây?
"Nghĩ gì đó?" Đột nhiên Cao Dật đến gần, thiếu chút nữa thì mũi đụng vào mặt cô, gần quá, gần đến nỗi cô có thể nhìn thấy rõ ràng lông mi của anh, còn có khoé môi với ý cười trời sinh, còn có trong mắt anh, là cô.
Trong mắt anh có em, còn trong mắt em, có cái gì.
Cô không biết nên trốn vào đâu, cô có chút chật vật, cô biết rõ anh cần gì, thế nhưng cô không thể đáp lại. Mà sự tránh né của cô, làm cho mắt Cao Dật tối sầm đi, sau đó lại làm như không có chuyện gì.
"Nhược Tâm, em đang nghĩ gì?" Anh lại hỏi.
"Em nghĩ..." Hạ Nhược Tâm khép mắt, khi mở mắt liền thấy đôi mắt đen nhánh của Cao Dật, "Em nghĩ, em nợ anh nhiều như thế, sau này phải trả thế nào đây, những người khác, em không còn thiếu nữa, nhưng mà, chỉ có anh, đến giờ vẫn còn nợ một đống."
"Vậy thì dùng cả đời để trả đi." Cao Dật đưa tay ra đặt lên vai cô, sau đó kéo cô vào lòng, nơi có thể tạo ra một phần bầu trời cho Tiểu Vũ Điểm, đồng thời cũng có thể tạo cho cô.