Anh đem máy ảnh cầm lên, phóng đại hình ảnh vừa chụp, chỉ là, kỳ quái, anh cẩn thận suy xét thật kỹ tấm hình trên.
Bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Sau đó không lâu, anh đưa ra kết luận như vậy.
Đúng vậy, chính là ý tứ này, nam nữ đều có vấn đề, đây là chuyện của những kẻ lắm tiền, ai biết được, có khi cuộc sống còn không bằng người bình thường đâu, trước mặt thì biểu hiện ân ái, nhưng sau lưng lại có thể câu tam đáp tứ.
Nhiếp ảnh gia ấn một cái, bức ảnh đã bị xóa đi, không có chút mỹ cảm nào, thật là phí quá.
Sở Luật đưa Lý Mạn Ni về nhà, sau đó nhìn thoáng qua thời gian, chuẩn bị ra cửa.
Anh muốn đi đâu, Lý Mạn Ni có chút âm dương quái khí hỏi, cô đã đi tới, duỗi tay chặn Sở Luật, vốn dĩ là định chất vấn ra miệng, cuối cùng cô lại là phản ứng quá nghiệp, vươn ôm lấy eo Sở Luật, trong mắt cũng hiện lên vài giọt nước.
"Luật, hôm nay anh ở với em có được không, chỉ một ngày thôi, trước giờ em chưa từng yêu cầu gì quá đáng, nhưng bây giờ, chỉ như vậy, có được không anh?"
Sở Luật đặt nắm chặt nắm tay, nhưng cuối cùng, vẫn buông xuống, anh lại nâng tay lên nhìn thời gian, anh đã rời đi khá lâu rồi, nếu còn kéo dài thì không biết là có bao nhiêu người đang chờ đâu.
"Tôi phải đi họp, cô có thể kiểm tra."
Anh đẩy Lý Mạn Ni ra, sau đó giữ tay cô lại, dẫn cô đến sô pha, sau đó lấy một chiếc chăn đặt lên đùi cô, cuối cùng đem TV điều khiển từ xa, đặt vào tay cô.
"Tôi đi công ty."
Lý Mạn Ni vừa định mở miệng, kết quả Sở Luật lại là đánh gãy lời nói của cô, "Tôi đã nói rồi, cô có thể tùy thời đi kiểm tra." anh nhẹ nhàng khẽ động một chút khóe môi, có chút tự giễu, "Mạn Ni, tôi không muốn nói lần thứ ba, không cần làm những chuyện như vậy nữa." anh duỗi tay, nhẹ đặt ở trên mặt Lý Mạn Ni, "Tôi vẫn thích cô của trước kia hơn, khi đó cô thật sự rất đơn giản, nhưng, vì sao cô lại thay đổi."
Lý Mạn Ni cầm điều khiển từ xa trong tay, đến nỗi trên TV chiếu cái gì, cô cũng không xem vào trong mắt.
Thẳng đến khi Sở Luật rời đi, "bang" một tiếng, cô cầm điều khiển trong tay ném xuống đất, "Thích." cô cười lạnh, cười đến tim cũng đau nhói, "Anh đã từng thích tôi sao? Tôi cần anh thích sao, anh thích tôi đơn giản, nhưng tôi cũng thích Sở Luật của trước kia, trước kia trong mắt Sở Luật chỉ có tôi, nhưng bây giờ trong đó, là nhiều người khác, tôi có thể chịu đựng bất kì ai, nhưng không thể là Hạ Nhược Tâm, Sở Luật, sao anh lại muốn bức tôi, tại sao?"
Cô không ngừng hỏi tại sao, nhưng mà không một ai có thể trả lời cho cô, trên TV bây giờ đang hiện lên cảnh một người phụ nữ đang chất vẫn một người đàn ông, người phụ nữ cuồng loạn, vô cớ gây rối, tất cả những gì cô ta làm đều bị chê cười, lúc này gương mặt người phụ nữ vặn vẹo, tim cô ta dữ tợn, đột nhiên, Lý Mạn Ni tiến lên, trực tiếp tắt TV.
Cô che lại mặt mình, vừa rồi thiếu chút nữa, đúng vậy chính là thiếu chút nữa, cô cho rằng mình chính là người phụ nữ trong TV kia, mặc kệ người phụ nữ có nháo đến thế nào thì người đàn ông vẫn rời đi, mà kết cục cuối cùng của cô ta, thực thảm.
Cô đem tay đặt trước ngực mình, cái loại lãnh tâm này, bắt đầu làm cô thỉnh thoảng run rẩy, sợ hãi bản thân.
Lúc này, bên ngoài, tựa như có người ấn chuông cửa, mà cửa rất nhanh liền được mở ra.