Sở Luật nhấp môi, nửa bên mặt chết lặng vì đau, anh khẽ động khóe môi, vừa động nửa bên mặt đã đau đến thấu tim.
"Mẹ, chuyện này mẹ đừng can thiệp vào. nguyên nhân hiện tại con không thể nói cho mẹ được, con muốn ly hôn với Lý Mạn Ni."
"Tôi không đồng ý!" Tống Uyển còn chưa trả lời liền nghe được tiếng quát như điên của Sở Giang, dường như muốn sụp cả nóc nhà.
"Ly hôn, được lắm, ly hôn!" Sở Giang đi tới đi luôn như muốn dẫm nát mặt đất.
"Nếu con ly hôn, cháu nội của ta làm sao bây giờ, con nói đi cháu ngoại ta phải làm sao? Con tìm ai sinh lại cho ta cháu nội đây, ta cảnh cáo con." Sở Giang đi tới, ngón tay dường như muốn chọc vào trán Sở Luật, trên đời này người có thể vươn ngón tay chỉ vào Sở Luật cũng chỉ có cha của anh.
"Ba, con muốn ly hôn." Sở Luật vẫn cứ là nhàn nhạt nói một tiếng.
Anh muốn ly hôn.
Anh không phải đang thương lượng, mà là đang nói rõ ràng.
Anh muốn ly hôn, sự tình chính là như thế.
"Tôi không đồng ý." Sở Giang suýt đánh lên mặt con cho hai bên cân xứng: "Sở Luật, con có thể ly hôn nhưng cả đời này cũng đừng nghĩ đến gọi ta một tiếng ba, ta cũng không có người con trai như con, chính con nói rõ ràng, như thế nào là có một lần, còn muốn chơi nghiện rồi sao?"
Ông nói xong, hung hăng liếc nhìn con trai, nổi giận đùng đùng kéo tay Tống Uyển đi.
"Tiểu Luật..." Tống Uyển một tay muốn nắm con trai, nhưng một bên là chồng, một bên là con, bây giờ chồng bà đang nổi nóng, nếu không hòa hoãn xuống, bằng không tính hai cha con này đều bướng bỉnh, sợ đến lúc đó ông trời cũng muốn sụp đổ.
Bên trong bệnh viện, mẹ Lý thỉnh thoảng lau nước mắt, giận của Sở Luật, cũng đau lòng thay con gái.
"Mạn Ni, Mạn Ni..." Bà chốc chốc lại gọi tên con gái.
"Mẹ..." Lý Mạn Ni tỉnh lại, cô mở hai mắt liền nhìn thấy mẹ có chút tiều tụy ngồi bên cạnh.
"Mạn Ni, con tỉnh rồi?" Mẹ Lý tâm cũng được thả lỏng, vuốt trán con gái, cảm giác thời gian trôi thật mau, thở dài nhẹ nhõm một hơi, bác sĩ nói chỉ cần tỉnh lại, về sau chăm sóc tốt, chú ý một chút thì sẽ không có chuyện gì.
Lý Mạn Ni vuốt bụng, sắc mặt trắng bệch.
"Mẹ, con của con..."
"Yên tâm, không sao." Mẹ Lý an ủi con gái: "Bác sĩ nói đứa bé không có việc gì, nhưng con phải chú ý một chút, về sau đừng làm xằng làm bậy."
Hiện tại trong lòng Lý Mạn Ni vẫn còn sợ hãi.
Thật may đứa bé không có việc gì, một bụng ủy khuất không tìm được ai để nói ra.
"Mẹ, mẹ..." Lý Mạn Ni lớn tiếng ôm mẹ Lý khóc lóc: "Mẹ, mẹ nói đi, vì cái gì anh ấy lại đối xử với con như vậy, chẳng lẽ bởi vì Hạ Nhược Tâm nên anh ấy không cần hai mẹ con con sao, mẹ, mẹ nói có thể đối phó với người phụ nữ kia mà, mẹ giúp con, giúp con được không?"
"Mạn Ni, con đừng vội..." Mẹ Lý luống cuống chân tay an ủi con gái: "Mẹ giúp con, mẹ nhất định sẽ giúp con, cô ta không quyền không thế mẹ nhất định sẽ để cô ta đi thật xa để cô ta không xuất hiện trước mặt con cùng Sở Luật."
"Mẹ, cảm ơn mẹ." Lý Mạt Ni khịt mũi, giờ này khắc này cô chỉ có thể tin tưởng mẹ mình.
"Con là con của mẹ, mẹ mặc kệ thế nào, mẹ sẽ giúp con."
Mẹ Lý lại quên mất chuyện cũ, hiện tại bà chỉ một lòng nghĩ làm thế nào để giết chết Hạ Nhược Tâm, người phụ nữ đó đúng là âm hồn bất tán, sao lại sống dai như vậy, nếu chết rồi sẽ không khá hỏng cuộc sống hôn nhân yên ổn của con gái bà.
"Mẹ, con hơi đói bụng rồi." Lý Mạn Ni khóc đủ rồi cảm giác bụng trống rỗng, cô vuốt bụng cũng cảm thấy rất đói.
"Mẹ đi mua cho con ít đồ ăn." Mẹ Lý vừa nghe con gái nói đói bụng, đến thật là yên tâm, biết đói bụng là tốt.
"Đừng để cháu ngoại mẹ bị đói." Mẹ Lý rất quý đứa bé trong bụng Lý Mạn Ni, đứa nhỏ này là nam hay nữ nhưng đều là báu vật, về sau muốn cái gì sẽ có cái đó.
Ông chồng trong nhà kia thật thiển cận, công ty phá sản thì cái gì sẽ không có sao, về sau nhà họ Sở đều không phải là nhà họ Lý sao, cháu ngoại ở đó sợ cái gì.
Lau mặt mình, bà đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài,mới vừa mở cửa ra liền thấy một mặt người đàn ông lạnh băng, đôi mắt anh vững vàng, không biết là đứng bao lâu, nghe được bao nhiêu, không gian bệnh viện cách âm cũng không tốt, mà vừa rồi và nói chuyện cũng không hạ thấp âm thanh, nếu đứng đây lâu rồi vậy là nghe thấy hết rồi.
Nhưng biểu cảm của Sở Luật vẫn khó nắm bắt. Vốn dĩ mẹ Lý vẫn còn đang tức giận, nhưng không biết có phải chột dạ hay không, chỉ từ trong mũi hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang đi ra ngoài. Bà không tin, Sở Luật có thể thật sự ly hôn, không cần phải nói cũng biết nhà họ Sở bên kia đã mong có cháu nhiều năm rồi, thật vất vả bảo bối sắp được bế trên tay, làm sao bọn họ có thể dễ dàng bỏ được đứa cháu này.
Cho nên bà căn bản không đem Sở Luật đặt trong lòng, tốt nhất là đi mua đồ ăn vặt cho con gái thì hơn, bồi bổ tốt cơ thể.
Lý Mạn Ni vừa thấy Sở Luật là nhớ lại những lời nói tuyệt tình của anh, cô xoay mặt, tâm trạng cũng không tốt.
Sở Luật đi đến, cứ như vậy ngồi bên cạnh Lý Mạn Ni, không nói lời nào, cũng không động đậy.
Lý Mạn Ni nhẹ nhàng nhếch miệng, đây là nhận thua sao, vẫn là luyến tiếc đứa bé này? Sở Luật à, anh cũng chỉ đến thế thôi.
"Lý Mạn Ni..." Đột nhiên trên mặt cô thổi tớt một cơn gió cực lạnh, cái tên được gọi ra cũng thật lạnh.
"Ly hôn." Môi mỏng của Sở Luật mở nhẹ, nói ra hai chữ, nghe lại thấy chói tai.
"Ly hôn?" Lý Mạn Ni bật dậy, lại cảm giác bụng truyền đến một trận đau đớn, cô nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh, không được tức giận, bằng không sẽ nguy hiểm đến đứa bé, đứa bé này là lợi thế duy nhất của cô.
"Được lắm, ly hôn." Cô cũng không sợ cùng Sở Luật xé rách mặt: "Ly hôn, con là của em." Cô nắm chặt tay, gắt gao nắm chăn trên người: "Con sẽ mang họ em, anh không có quyền hỏi thăm, tuy rằng nhà họ Lý đã bại sản nhưng vẫn nuôi được đứa bé này, vẫn có thể chăm tóc nó tốt."
Sở Luật nửa ngày cũng không nói gì, đôi mắt đen mờ mịt, u ám.