Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 560: Đó là chú



Anh than một tiếng, thôi vậy, nước máy thì nước máy đi.

Tạm chấp nhận ăn một bát mì xong, hương vị cũng thật là rất khó ăn, nhưng tóm lại chính mình làm được, không ăn thì đói, ăn thì lại khó ăn, thẳng đến sợi mì cuối cùng đi vào trong bụng, vấn đề này anh không nghĩ kĩ mà đã ăn xong rồi.

Đi vào bên trong thư phòng, anh mở máy tính, lúc nhìn thấy trên chim cánh cụt có cái hình đầu sáng lên khuôn mặt đang cứng nhắc cũng buông lỏng, anh mở giao diện gõ chữ lên.

Nếu có trời nắng, "Có ở đó?"

Hạ Nhượ Tâm nghe được âm thanh "tích tích tích" phát ra từ máy tính liền biết có người tìm cô, cô không hay dùng chim cánh cụt, cũng không quá thích nói chuyện phiếm, bất quá tìm cô nói chuyện phiếm cũng chỉ như vậy.

"Mẹ, có chú tìm mẹ!" Tiểu Vũ Điểm chỉ vào máy tính, âm thanh còn gấp gáp nói.

"Con ăn nhanh đi." Hạ Nhược Tâm xoa khuôn mặt nhỏ của bé, còn có: "Sao con lại biết là chú mà không phải là dì?"

"Tiểu Vũ Điểm đương nhiên biết rồi." Tiểu Vũ Điểm lắc lắc đầu nhỏ, né tránh ngón tay mẹ, lại tiếp tục dùng thìa xúc cơm vào miệng ăn: "Cơm mẹ làm ngon nhất."

"Tốt lắm, là chú." Hạ Nhược Tâm sẽ không cùng con gái để vấn đề này rối rắm, cô nói là nam thì chính là nam, là nữ chính là nữ, mà người kia là nam hay là nhữ cũng không liên quan đến cô.

Cô nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của con, cô lại qua xem máy tính một chút. Tiểu Vũ Điểm rất sớm đã biết tự mình ăn cơm, không hay làm người khác lo lắng, tuy rằng vẫn bị rơi vãi cơm nhưng vẫn tự mình ăn, Hạ Nhược Tâm cũng tiếp tục duy trì.

Cô mở máy tính ra, quả nhiên, Nếu Có Trời Nắng nhắn tin đến.

Hạ Mộc: "Vâng, vẫn chưa ngủ, con tôi đói bụng muốn ăn cơm nên nấu một ít."

Nếu nếu trời nắng: "Cô đối con thật tốt."

Hạ Mộc: "Đó là con của tôi mà, không đối bé tối thì đối với ai tốt?"

Ngón tay Sở Luật hơi ngừng lại, đúng vậy, không đối với bé tốt thì đối với ai tốt, đáng tiếc, cô sẽ không có con của chính mình, mà anh cũng không có khả năng sẽ có.

Bên kia đợi nửa ngày cũng chưa nhắn tin lại, Hạ Nhược Tâm cũng mặc kệ, cô đi tới trước bàn đã thấy Tiểu Vũ Điểm đặt bát ăn xong lên bàn rồi.

"Ăn canh không?" Hạ Nhược Tâm hỏi con gái, bưng bát lên.

Tiểu Vũ Điểm mở to đôi mắt, sau đó gật đầu một cái.

"Mẹ, ăn canh."

Hạ Nhược Tâm cẩn thận đút canh cho con uống, Tiểu Vũ Điểm ăn no lại vuốt cái bụng tròn xoe: "Mẹ, bụng béo." Bé chỉ vào bụng của mình.

Hạ Nhược Tâm sờ lên bụng nhỏ của con: "Ưm, ăn nhiều."

Tiểu Vũ Điểm đứng lên ôn lấy chân mẹ: "Mẹ, đi chơi."

"Được." Hạ Nhược Tâm kéo tay con lại, bên tròn phòng khách đi tới đi lui để bé tiêu thức ăn, về sau cô không thể nhân nhượng tiểu nha đầu này được, lúc này mà còn muốn ăn cơm, nhưng con xác thật là không thể đói, Tiểu Vũ Điểm từ nhỏ đã như vậy, nhưng có cũng là vì bé từ nhỏ đã không có đồ ăn ngon mà ăn, cho nên Tiểu Vũ Điểm một chút cũng là đói không được, đói bé sẽ khóc cho nên làm mẹ có đôi khi thật đúng là rất nâu thuẫn.

"Mẹ bế." Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, vươn tay nhỏ để mẹ ôm.

Hạ Nhược Tâm một tay bế con lên, ôm con mới phát hiện, nhóc con lại nặng thêm.

"Mẹ, búp bê." Tiểu Vũ Điểm cắn tay, muốn búp bê, đây là buồn ngủ.

Từ trên sô pha Hạ Nhược Tâm tìm được búp bê để trong lòng con, sau đó đặt bé lên trên giường. Cô cũng không phải quá bận, cho nên cầm lấy tập tranh bắt đầu công việc.

Tháng này, cô kiếm được không ít, được năm ngàn, trước kia cô một tháng cũng không đến một ngàn, phải ăn cơm, phải nuôi Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm vân hay sinh bênh, cho nên một tháng đều tiêu cho bé, hiện tại cô cũng không khẩn trương, tiền nhiều như vậy, còn có chức vụ trợ lí phòng hội hoạ, cô có thể hoàn toàn cho con một cuộc sống tốt.

Không biết vẽ được bao lâu, cô ngẩng đầu lên liếc nhìn đồng hồ treo tường, 12 giờ rồi nhanh quá, lúc cô chuẩn bị đi ngủ, lại nhớ tới chưa tắt máy tính.

Cô di chuột, màn hình máy tính cũn sáng lên, ánh sáng dừng trên mặt cô làm chói mắt.

Lúc cô vừa mới muốn tắt máy tính lại phát hiện người kia vẫn online, vốn dĩ cô có cần phải kêu anh một tiếng hay không, cảm giác thôi vậy, cô đóng máy tính lại, dọn dẹp trong nhà một chút rồi chuẩn bị đi ngủ.

Mà cô cũng không biết một người khác trước máy tính, một người đàn ông đang thất thần nhìn màn hình máy tính, thẳng đến khi cái đầu tối sầm xuống, tròng mắt anh cũng tối theo.

Anh nhẹ nhàng than một tiếng, đưa lưng dựa ra đằng sau, nhắm lại hai tròng mắt đen đã quá nhiều mệt mỏi, anh không cam lòng, anh thật sự không cam lòng, anh là Sở Luật, anh còn có thể cam tâm sao.

Anh đứng lên đi tới ban công, không biết là ngày mấy rồi, anh thổi gió cuối mùa thu, cũng không biết là khi nào, thói quen này bắt đầu khi gió tới giúp tinh thần anh tỉnh táo, cũng chỉ có vào lúc này, anh mới có đủ bình tĩnh.

Thực xin lỗi...

Anh không biết những lời này nói với ai, và nói lần thứ mấy.

Chính là ai có thể có cho anh một câu không liên quan.

Gần như một đêm gió lạnh, cho đến khi rạng sáng, anh khó được nhìn thấy mặt trời mọc, tia sáng nhàn nhạt, cuối cùng xuyên qua đường chân trời, tách bóng đêm cùng ban ngày.

Có lẽ là mệt mỏi, có lẽ là mỏi mệt, chính anh cũng không còn cách nào ban đêm yên bình để đi vào giấc ngủ, là đêm cô tịch lạnh lẽo, rốt cuộc nhiễm hết sữ tan thương.

8 giờ sáng, anh mặc xong quần áo, đã ra tới cửa, chỉ là lúc đến công ty rồi mới nhớ, thì ra hôm nay là cuối tuần, mà cuối tuần công ty không đi làm.

Mà hiện tại anh ngoài trừ ra ngoài đi làm, thật sự không biết mình còn có thể làm gì.

Anh gục đầu trên tay lái, trong nháy mắt anh nghĩ kì thật anh tồn tại vì cái gì, hoá ra Sở Luật cũng có một ngày cảm giác sống không còn cái vui trên đời, chỉ nghĩ muốn chết.

Ha ha, anh nở nụ cười, khoé mắt lại lộ ra một tia ấm áp, chỉ là khi anh mở lại hai mắt, tất cả yếu đuối vừa rồi cũng bị xhe dấu hoàn mĩ.

"Mẹ, con về rồi." Anh mở cửa ra, bên trong như dự định hai ông bà nhà họ Sở đều ở đây, bọn họ biể hôm nay con trai sẽ về cho nên sáng sớm Tống Uyển đã mua rất nhiều đồ ăn, làm cho con một bàn ăn ngon.

Đổi giày xong, Sở Luật đến giúp đỡ Tống Uyển, từ trong bếp bưng đồ ăn ra, người một nhà ngồi cùng nhau, thế nhưng đều không nói gì mấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.