"Bố ơi..." Ngay lúc Lý Mạn Ni không biết nói gì nhưng lại không bằng lòng đi, đang chờ mong thì bên trong truyền đến một thanh âm gọi bố nhẹ nhàng vang lên, cửa mở ra, bên tròn một bé gái mặc áo khoác đỏ bước ra.
Bé gái gần như chiếm hữu kéo chặt bàn tay Sở Luật, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, không quá thích dì trước mặt này.
"Sao con lại ra đây?" Sở Luật xoa đầu Sở Tương, bên ngoài lạnh, nếu đứa nhỏ này bị cảm, mẹ anh sẽ hoảng hốt lắm.
"Con ra đây tìm bố." Sở Tương càng nắm chặt bàn tay Sở Luật, ai bảo bé vóc dáng nhỏ, nhưng đôi tay bé lại gắt gao ôm tay Sở Luật, giống như sợ bị người khác cướp mất bố đi.
"Nó gọi anh, bố?" Lý Mạn Ni mở to hai mắt nhìn, giọng nói cũng cao lên. Đứa nhỏ này là Hạ Nhược Tâm sinh sao? Không, không phải, một chút cũng không giống.
Cô có thể khẳng định đây không phải là con của Hạ Nhược Tâm, đứa nhỏ này từ đâu tới.
"Nó gọi tôi là bố không, dường như không liên quan đến cô." Sở Luật bế đứa nhỏ lên, một tay đã mở của đi vào, cũng "rầm" một tiếng, cửa đóng lại, đem Lý Mạn Ni nhốt bên ngoài.
"Mở cửa, mở cửa cho em!" Lý Mạn Ni ra sức đập cửa, cho dù cô có đập đến gãy tay bên trong cũng không có người đến mở cửa cho cô. Cô dùng sức đá cửa một cái, kết quả cửa cũng không bị đá văng ra mà lại còn làm đá đau chân cô.
Cô cắn răng, đôi tay đặt trên bụng, cô thật sự muốn đem dã chủng này xoá sạch, nhưng bác sĩ đã nói, nếu phá thai, khả năng cô cả đời này cũng không thể có con được nữa.
Cho nên đứa nhỏ này còn ở trong bụng cô, dù cô không yêu cũng phải bị khuất phục.
Trở về, bố mẹ vẫn như cũ không ngừng oán trách mắng chửi, cuộc sống càng ngày càng đen tối, cô đã rất lâu rồi không soi gương, bên trong gương phản chiếu một người con gái khô gầy, mặt cô hóp lại, trước nay đôi mắt sáng long lanh lúc này lại ảm đạm không ánh sáng, phía dưới khoé mắt cũng hiện không ít nếp nhăn, môi khô nứt, một thân quần áo cũ kĩ, danh phu nhân từ này thành một kẻ bần cùng.
"Không, đây không phải là tôi, đây không phải tôi,..." Cô ôm mặt, không muốn tin bản thân sẽ biến thành bộ dạng xấu xí, ghê tởm như vậy, sao sẽ là cô, sao có thể sẽ là cô được.
Cô không muốn soi gương lần nữa, càng không dám nhìn mặt mình trong gương.
Quả thực, nếu cô không có Sở Luật thì cô còn có gì, không có Sở Luật, ngay cả sinh hoạt cơ bản của cô cũng xuống dốc, cô không phải Hạ Nhược Tâm, cô không có mệnh rẻ mạt như vậy, nhưng ngay cả cuộc sống hàng ngày của cô cũng không bằng Hạ Nhược Tâm.
Người phụ nữ nào ở bên Sở Luật không có điều gì tốt, ha ha, cô nở nụ cười, chỉ là cười, khoé miệng lại khó chịu.
"Alo, Phân Phân(thơm ngát) à, mình là Mạn Ni, mình muốn hỏi bạn một chuyện..." Mà lời cô nói còn chưa xong, bên kia đã cắt đứt điện thoại, bên trong truyền đến tiếng tít tít chặn ngang giọng nói, giống như đang nhắc nhở cô, rốt cuộc cô có bao nhiêu thất bại, những người bạn tốt trước đây thì ra về sau cũng không có ích lợi gì, chỉ một câu cũng không muốn nói với cô.
Cô chưa từ bỏ ý định lại ấn một dãy số.
"Điềm Ngọc sao, ừ, tớ đây, tớ là tớ, tớ là Mạn Ni đây, cậu gần đây khoẻ không?" Hai người nói chuyện nửa ngày đều là lời vô nghĩa, cô nói nửa ngày nhưng người bên kia giống như con cáo, giảo hoạt, một câu hữu dụng cũng không nói cho cô.
Hai người lại nói càng cảm giác xấu hổ, cùn không thể nói gì hơn, Lý Mạn Ni đành phải cúp máy, lại gọi cho một người khác, bên kia liền không nhận mà trực tiếp cúp máy, cô thở ra một hơi, nói với bản thân phải nhẫn, cô nhất định phải nhẫn. Chỉ là gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, chỉ được một ít, cô muốn tin tức.
Ví dụ như, đứa bé kia từ đâu tới?
A, nhớ tới cái này, cô thật muốn cười, bởi vì thực sự buồn cười, con của chính mình thì không cần, thế mà lại đi nhận nuôi một đứa, cô hiện tại thật sự muốn biết, người nhà họ Sở về sau sẽ hối hận như thế nào.
Chỉ là, nghĩ đến hai chữ hối hận, người hối hận nhất dường như không phải là người khác mà là cô mới đúng.
Cô đặt tay lên trên bụng, đột nhiên rất muốn đập nát đứa con khốn nạn này, kết quả tay vừa mới đi lên, một tay người đàn ông không biết từ nơi nào liền vụt ra kéo lấy tay cô.
Cô vừa thấy mặt người nọ, huyết sắc trên mặt cô nhanh chóng rút sạch.
Người đàn ông lộ ra một nụ cười ma quỷ, thật sâu trong trái tim vốn yếu đuối của Lý Mạn Ni, thình thịch, thình thịch, thình thịch, tim cô đập cuồng loạn, tay chân cũng chết lặng.
Mà nhất thời cô lại cảm thấy một nỗi sợ hãi kề sát cái chết.
***
"Mẹ ơi, tóc của Tiểu Vũ Điểm sẽ dài ra sao?" Tiểu Vũ Điểm chỉ vào gương mặt mình, tóc bé vẫn ngắn ngủn, còn xù xù.
"Sẽ dài." Hạ Nhược Tâm cẩn thận vỗ về mái tóc mềm mại của con gái, một lớn một nhỏ cụng đầu vào nhau: "Con nhìn xem, tóc mẹ cũng ngắn ngủn, sẽ mau dài ra thôi."
Tiểu Vũ Điểm vươn bàn tay nhỏ nắm chặt, ra dáng phấn đấu.
"Mẹ, cố lên, tóc dài, trở nên thướt tha."
"Đúng, trở nên xinh đẹp."
Hạ Nhược Tâm đặt con xuống ghế, đội mũ lên đầu con.
"Mẹ, không đi học sao?" Tiểu Vũ Điểm đã lâu không đến trường học, bé đung đưa chân nhỏ, ngẩng mặt lên hỏi mẹ, mặc dù không đi học mỗi ngày có thể chơi búp bê, nhưng không đi học sẽ không thể có kiến thức, không thể mua búp bê tặng mẹ được.
"Gần đây không cần đi." Hạ Nhược Tâm bế con lên, chuẩn bị đưa bé đến chỗ Cao Dật, ở trường học đó kì thật đi hay không đi, nhà họ Sở nhận nuôi một đứa trẻ cô không yên tâm, cô sợ người nhà họ Sở sẽ làm khó Tiểu Vũ Điểm, cô trước nay cũng không biết thì ra ở trong lòng trẻ con cũng có sự tồn tại của kẻ thù.
Cô mang con theo đến phòng vẽ làm việc. Đã lâu Tiểu Vũ Điểm không đến, vừa đến người thì thì thơm một cái, người lại béo một chút, đều không tập trung học, cho đến khi cô giáo vài lần đi tới, một đám mới nghiêm túc học.
Tiểu Vũ Điểm cũng cầm bút vẽ, lướt trên giấy.
Bé vẽ vô cùng nghiêm túc, khuôn mặt biểu tình nghiêm trang, môi nhỏ cũng mím thẳng, một bộ dáng nho nhỏ toàn tâm toàn ý, thật sự làm người ta dở khóc dở cười.