“Cao Hân, chỗ này không có những người khác sao?” Hạ Nhược Tâm đặt Tiểu Vũ Điểm ở trên mặt đất, tay cô cầm lấy tay con, không cho bé đi loạn.
“Đúng vậy.” Cao Hân gật đầu: “Chỉ có chị cùng Tiểu Vũ Điểm. Phòng này là của người quen của em, một bạn học cùng em, cho nên mới có giá thuê thấp như vậy. Có điều họ có yêu cầu.”
“Em nói đi.” Hạ Nhược Tâm rất vừa lòng với phòng này, chỉ cần yêu cầu không quá đáng cô sẽ thuê nơi này.
“Kỳ thật cũng không có gì.” Cao Hân cười: “Bọn họ hy vọng chị sẽ yêu quý ngôi nhà này, ngày thường quét dọn một chút, tưới một chút nước cho hoa bên ngoài là được rồi.”
“Cái này dễ làm, chị đồng ý.” Hạ Nhược Tâm không cần nghĩ liền đồng ý. Nếu ở đây thì đây chính là nhà của cô, nhà của mình mình không quét dọn thì ai dọn, hơn nữa cô cũng không phải người lười, vườn hoa bên ngoài cô cũng sẽ chăm sóc. Còn có một ít đất trống, Hạ Nhược Tâm quyết định chờ đến lúc mọi thứ tốt rồi cô sẽ đi mua một ít hạt giống rau dưa trồng ở bên trong, như vậy có thể đỡ phần nào tiền mua đồ ăn.
Đi vào trong phòng, có lẽ chủ nhân cũng cách vài ngày đều đến đây quét dọn cho nên cũng không có nhiều mùi hôi. Hơn nữa Cao Hân cũng đã nói, anh đã cho người dọn qua một lần cho nên hiện tại càng là sạch sẽ, có thể vào ở bất cứ lúc nào. Nhà có hai tầng, Hạ Nhược Tâm không động tới tầng trên, cô chỉ kiếm một phòng cho mình cùng Tiểu Vũ Điểm, giường cùng ngăn tủ đều có, cũng không cần bố trí thêm gì.
“Cao Hân, tiền thuê nhà đưa như nào?” Cô lấy từ trong túi mình ra ví tiền: “Là đưa tiền mặt hay chuyển qua ngân hàng.”
“Cái này…” Cao Hân cười: “Chị Nhược Tâm, chuyện tiền nhà chị đừng để ý. Tiền thuê nhà đã chuyển rồi, thời gian một năm. Tới sang năm chủ nhà sẽ tới gia hạn hợp đồng, đương nhiêu là nếu hai người muốn ở lại.” Mặc dù cô không nói nhưng anh cảm giác được Hạ Nhược Tâm một ngày nào đó sẽ trở về. Rốt cuộc nơi này không phải là nhà cô.
“Thế này không tốt.” Hạ Nhược Tâm không muốn lợi dụng người khác, đặc biệt là Cao Hân. Cô lấy ra ví tiền, đếm đếm tiền bên trong, sau đó rút toàn bộ đặt trong tay Cao Hân.
“Chị chỉ có từng này, đợi khi nào có thêm sẽ lại đưa em.”
“Chị Nhược Tâm, không cần.” Cao Hân không muốn nhận nhưng tính tình Hạ Nhược Tâm là như vậy, cô còn chưa tới mức cần người khác bố thí phòng. Phòng ở trước sau gì cô cũng phải thuê, cho nên tiền này cô nhất định phải đưa, phòng ở cũng không có khả năng ở mãi.
Cao Hân biết kiểu này chỉ còn cách nhận lấy tiền, anh sợ nếu mình không nhận thì lần sau Hạ Nhược Tâm có khi không cho anh vào cửa.
Cao Hân ở chơi một lúc rồi về, cũng không biết trong lòng anh có gì nhưng trong lòng Hạ nhược Tâm thật sự có thể cũng đoán được một chút.
Phòng ở này hẳn là Cao Dật chuẩn bị đi. Người đàn ông kia muốn một lần làm kẻ ác, chỉ là trước sau anh đều ác không được.
Anh là một bác sĩ, một người luôn đi cứu chữa cho người khác, tâm của anh vĩnh viễn sẽ không tàn nhẫn.
“Mẹ, đây là nhà mới của chúng ta sao?” Tiểu Vũ Điểm chạy tới ôm lấy hai chân Hạ Nhược Tâm.
“Đúng vậy, nhà mới của chúng ta.” Hạ Nhược Tâm cúi người xuống ôm con gái lên, tay đưa lên sờ trán của bé, sợ trận mưa kia làm bé bị ốm.
Nhưng cũng còn may, không phát sốt. Đã qua một ngày, cũng có thể coi là không có chuyện gì.
“Tiểu Vũ Điểm thích nhà mới của chúng ta không?” Hạ Nhược Tâm ôm bé đi xung quanh căn nhà, mở cửa sổ ra, hai mẹ con đều dựa vào bên cạnh cửa sổ thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài. Không khí nơi này thật tươi mát, thoang thoảng mùi hoa hồng, thật sự khiến người ta thích ở.
“Thích.” Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu, bé thích nhất ở bên ngoài có một sân cỏ rộng. Nhưng mặt bé đột nhiên tối sầm xuống.
“Mẹ, có phải ba không cần Tiểu Vũ Điểm, cho nên chúng ta mới phải chuyển nhà?” Bé ngẩng mặt lên, hai hốc mắt đã hơi hơi đỏ nhưng trước sau đều không rơi nước mắt.
“Không phải.” Hạ Nhược Tâm áp mặt con gái vào lòng mình.
“Không phải mẹ đã nói rồi sao, ba đi kiếm tiền, ba sẽ kiếm rất nhiều tiền, cho Tiểu Vũ Điểm mua búp bê. Cho nên ba không phải không cần Tiểu Vũ Điểm, chỉ là đi làm ở một nơi rất xa.”
Cô nhẹ nhàng nói, âm thanh rầm rì sâu kín làm chóp mũi lại hơi cay cay.
Hạ Nhược Tâm quay mặt đi, trong mắt đã bắt đầu nhòe đi. Tiểu Vũ Điểm, con biết không, con đã không có ba.
Buổi tối, hai người ngủ tại nhà mới. Hạ Nhược Tâm lăn qua lăn lại đã lâu mà không cách nào ngủ được, còn Tiểu Vũ Điểm lại ngủ rất ngoan, rất ngon. Hiện tại bé đã không đạp chăn nữa, có lẽ cũng đã trường thành rồi.
Cô lần đầu giường ngồi dậy, cảm thấy một loại trống vắng, lạnh lẽo trong không khí trước mặt, rất khó chịu, rất khổ sở. Đột nhiên cô đứng lên chạy đến toilet, vặn to vòi nước, nước từ bên trong ào ào chảy xuống, không ai biết được lúc này cô khóc đầy áp lực.
Thật sự cô thích. Chỉ là điều cô thích vì sao luôn không có được.
Về sau chỉ có cô cùng Tiểu Vũ Điểm sống nương tựa lẫn nhau, có lẽ đây là số mệnh của cô. Cô ngẩng đầu, người phụ nữa trong gương sắc mặt tái nhợt, vừa khóc vừa cười, đón từng đợt đau lòng. Cô khóc, mà lòng cô cũng khóc.
***
Cao Hân ngồi xuống, anh vươn tay lấy chai rượu trong tay Cao Dật. “Anh, đừng uống nữa.”
“Đưa anh.” Cao Dật trực tiếp cướp lấy cái chai, đưa thẳng vào miệng tu. Như vậy không phải tốt sao, khi say có thể giải trường sầu. Chỉ là uống mãi rồi sao sầu vẫn là sầu.
“Anh, anh có tội gì đâu.” Cao Hân cảm thấy thương anh trai.
“Em không biết.” Cao Dật lại đổ một ngụm vào miệng mình, cay độc đâm thẳng xuống yết hầu khiến anh đột nhiên ho khan lên. Anh giống như tự hành hạ mình, lại tự tu một ngụm. Đúng vậy, Cao Hân không biết, cũng không ai có thể biết.
“Anh. Anh thật sự muốn cưới Bạch Lạc Âm sao?” Cao Hân nhịn không được lại hỏi. “Có điều Bạch Lạc Âm không thích hợp với anh mà.”