Hạ Nhược Tâm đem hai đứa bé vào phòng chơi, còn cô đi vào phòng bếp làm bánh hoa hồng cho hai đứa, cô cũng phải làm vài cái bánh sủi cảo để Ái Mễ mang về cho ba mẹ ăn.
“Thật là làm phiền cô rồi.” Mỹ Phù phu nhân nhận con gái của mình từ tay của Hạ Nhược Tâm, cười cười nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cô giúp tôi chăm sóc con bé.”
“Không có gì đâu.” Hạ Nhược Tâm lôi cánh tay của Tiểu Vũ Điểm, xoa xoa cái đầu nhỏ của bé: “Là tôi phải cảm ơn cô mới đúng, nếu không có Ái Mễ tới chơi thì chỉ sợ đứa bé nhà tôi mãi cũng không chịu nói chuyện mất.”
“Đúng rồi.” Mỹ Phù Phu nhân chợt nhớ ra điều gì liền nói: “Cô có muốn cho Tiểu Vũ Điểm đi học không? Cùng Ái Mễ hằng ngày đi học chung, Tiểu Vũ Điểm cũng đã nói được tiếng anh rồi, đã có thể cùng người ở đây giao tiếp bình thường với nhau, vừa lúc tôi cũng có người quen đang làm ở trường học, sẽ không có việc gì đâu.”
“Để tôi suy nghĩ đã.” Hạ Nhược Tâm cầm lấy cánh tay nhỏ của bé, cô biết Tiểu Vũ Điểm thật sự muốn đi học, bé đã được bốn tuổi rồi, đã đến lúc phải đi học, chỉ là nơi này không phải là Trung Quốc, cô chỉ sợ bé tiếp thu sẽ rất khó khăn.
Nếu Cao Dật ở bên, chắc chắn sẽ cho cô một ý kiến, chỉ là hiện tại chỉ còn lại mình cô mà thôi.
Hạ Chưa: “Tôi muôn cho con gái mình đi học.”
Nếu có trời nắng: “Có phải hơi sớm hay không, con gái của cô hình như cũng mới được bốn tuổi thôi?”
Hạ Chưa: “Đúng vậy, sẽ nhanh thôi, tháng sau là đến sinh nhật của nó rồi.”
Nếu có trời nắng, “Cô đang lo lắng con bé có hay không giao tiếp được với bạn bè sao?”
Hạ Chưa: “Đúng vậy.”
Nếu có trời nắng: “Tin tôi đi, trẻ con dễ thích ứng với môi trường hơn so với tưởng tượng của cô đó, tôi khi còn ba tuổi cũng vì ba mẹ ở nước ngoài nên phải qua sống ở đó, khi đó tôi cũng gặp vấn đề như thế, nhưng cuối cùng, ba mẹ tôi vẫn mang tôi đi nhà trẻ thôi, thật ra lúc đó tôi cũng chỉ biết gật đầu lắc đầu, đến lời nói cũng không thể nói ra được nữa.”
Hạ Chưa: “Bọn họ muốn anh học sớm thành tài sao?”
Nếu có trời nắng: “Không phải, bọn họ chê tôi quấy rầy bọn họ ân ái, cho nên cô cứ yên tâm đi, cách giao tiếp của bọn trẻ cùng người lớn như chúng ta không giống nhau, giáo dục ở nước ngoài cũng rất khác giáo dục ở trong nước, sẽ không ai chỉ vào một đứa trẻ người ngoại quốc mà nói, nhìn kìa, đứa bé ngoại quốc kia lớn lên thật xinh đẹp đâu!”
Hạ Nhược Tâm, đang uống nước, vừa thấy câu này thì mém tí nữa phun nước ra từ trong cổ họng.
Cô cảm giác, Nếu Trời Có Nắng trước giờ làm việc kì thật rất cẩn thận và nghiêm túc, anh ấy làm việc rất ổn định, sáng đi chiều về, buổi tối thỉnh thoảng có làm nhưng nhất định không tăng ca, 10 giờ ngủ, thì 8 giờ tỉnh, hơn nữa tính tình anh cũng có chút nặng nề, mà người như vậy bây giờ lại còn có thể nói ra chuyện cười?
Có điều, Nếu có trời nắng đã đề nghị, cô thật sự cũng nên suy xét một chút về vấn đề này, suy nghĩ và thói quen của trẻ con với người lớn là khác nhau.
Cô cắn cắn cái ly, vẫn nên quyết định đem con gái mình đi học thôi, học bằng hệ giáo dục chính quy, bằng không cứ để bé ở nhà như thế thì không biết người làm mẹ như cô sẽ nuôi dạy bé thành ra cái gì nữa.
Mỹ Phù phu nhân làm việc trước nay làm gì đều rất năng suất, hôm sau đã đến tìm Hạ Nhược Tâm, biết được Hạ Nhược Tâm đồng ý liền ôm hôn Hạ Nhược Tâm một cái, Hạ Nhược Tâm kì thực rất xấu hổ, cô vuốt vuốt mặt mình, cô đây là bị một người phụ nữ chiếm tiện nghi sao.
Nhưng là sự nhiệt tình của Mỹ Phù phu nhân cũng đã lây qua cho cô rồi, cô cũng cười theo, đôi mắt sáng lên thân thể cũng từ đó mà thả lỏng tự nhiên hơn.
Ngày hôm sau, hai đứa nhỏ đều đã làm tốt thủ tục nhập học, mỗi buổi sáng đi học đều có xe chuyên dùng đưa đón, tới giờ tan học lại có xe đưa về rất an toàn.
Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, đem đồng phục của con gái cởi ra, giúp bé giặt sạch sẽ.
Mà Tiểu Vũ Điểm ríu rít bên cạnh cô, giống như một chú chim nhỏ, kể cho cô nghe chuyện của mình trong trường, thay quần áo mới xong, bé còn muốn tìm Ái Mễ chơi.
Hai đứa bé đều có những tâm tư riêng của mình, cách đó không xa ở giữa biển hoa hai đứa nhỏ đang chơi rất vui, Hạ Nhược Tâm dựa vào phía sau ghế, có lẽ tới nơi này cũng không phải chuyện gì xấu, ít nhất cô cảm giác Tiểu Vũ Điểm so với trước hoạt bát hơn rất nhiều.
Đứa nhỏ này rất lâu rồi không nhắc đến ba, cũng không có muốn ba.
Cô vẫn luôn biết, Tiểu Vũ Điểm là trưởng thành sớm hơn các bạn cùng lứa, cũng rất mẫn cảm, cô không biết liệu bé có biết chuyện gì không, hay bé quá nhỏ nên quên mất.
Nếu có trời nắng: “Thế nào, tiểu công chúa có thích ứng được không?”
Hạ Nhược Tâm đánh lên vài chữ: “Bé thật rất thích ứng, rất thích môi trường lớp học, cô giáo cũng rất thích bé, rất chiếu cố bé.”
Nếu có trời nắng: “Công chúa nhỏ nhà cô xinh đẹp như thế thì ai mà không thích đi?”
Có thích hay không cùng diện mạo không có quan hệ, Hạ Nhược Tâm than nhẹ một tiếng.
Nếu có trời nắng: “Cô đưa mấy tấm ảnh của tiểu công chúa cho tôi xem, tôi còn muốn đưa bé về làm tình nhân nhỏ của tôi nữa chứ.”
Hạ Nhược Tâm rất thích cũng anh chia sẻ ảnh con trong quá trình trưởng thành, bởi vì trừ bỏ anh thì cô cũng không biết cùng ai chia sẻ, anh đã giúp hai mẹ con cô rất nhiều, anh chính là áo cơm của cô, cũng rất khó có được một người thực rất thích Tiểu Vũ Điểm như anh, thế nên anh luôn muốn xưng Tiểu Vũ Điểm là tình nhân nhỏ của mình.
Anh chưa bao giờ nói đến chuyện của anh cho cô nghe, nhưng cô cũng không hỏi, bất quá lại không có ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ, anh là khách hàng, là bạn bè, có khi cũng là một người bạn tâm giao của cô.
Cô gửi đi một số tấm ảnh, ảnh chụp cùng bé ở trong biển hoa, làm mặt quỷ rất đáng yêu.
Hạ Nhược Tâm rất tự hào, cô đã sinh ra một đứa trẻ xinh đẹp dễ thương đến như thế.
Mà lúc này tại một nơi khác trên thế giới, cùng nơi đầy mùi hoa của trấn nhỏ bất đồng, nơi này cổ kính, có lịch sử cùng văn hóa xa xăm, những dòng người da vàng đẹp đẽ với đôi mắt như trân châu đen lóng lánh.
Đỗ Tĩnh Đường dựa lên sô pha, phóng đến một ánh mắt xem thường.
“Anh, trong máy tính có gì khiến anh hứng thú đến vậy, mỗi ngày đều xem, rốt cuộc bên trong có cái gì tốt? Không phải là hình phụ nữ đấychứ?” Anh đột nhiên nhảy dựng lên, anh phải biết đó là gì, nhưng kết quả làm mặt anh duỗi ra, anh chỉ tay mình vào máy tính, suýt tí nữa thì thét ra thành tiếng.
Sở Luật khép điện thoại lại, nheo đôi mắt đen lại tràn đầy cảnh cáo. Cậu thử nói một câu thử xem?
Đỗ Tĩnh Đường vội vàng che miệng chính mình, sau đó ra sức gật đầu, anh đã biết, anh sẽ không nói. Nhưng đột nhiên, bất giác anh cảm thấy có chút gì đó không đúng.