“Trở về đi, mấy ngày hôm nay ông đều không nghỉ ngơi tốt.” Vẫn là giọng nói ôn nhu như trước, tựa như bà không tức giận việc gì, mặc kệ Bạch Lạc Âm trước giờ đối xử với bà thế nào bà đều sẽ dịu dàng đối xử như thế, Bạch Thần Phong bênh con gái mình, Vệ Lan từ trước tới nay đều như thế, trước sau đều cười.
“Tôi…” Bạch Thần Phong còn không dám nói mình đúng lý hợp tình, ông giống như đã làm sai chuyện gì, lúc này lại như một đứa trẻ, sợ hãi đứng trước người phụ nữ không lạnh cũng không nóng này.
“Chúng ta đi thôi.” Ông nắm tay thành nắm đấm đặt lên miệng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, định lấy tay ôm bả vai Vệ Lan thì bà lại lùi về sau một bước, tay Bạch Thần Phong vẫn còn đặt ở không trung, khuôn mặt dần trở nên cứng đờ.
Vệ Lan sửa lại đầu tóc hơi rối, lại cười: “Ông về trước đi, tôi còn có việc muốn nói với Nhược Tâm.” Dứt lời, bà đi qua Bạch Thần Phong, góc áo nhẹ phất lên đụng qua khe cửa, nhưng trước sau không cùng Bạch Thần Phong có bất cứ đụng chạm.
Hạ Nhược Tâm tự mình ép hai ly nước trái cây đặt lên bàn,
“DÌ Vệ, người đã đến.” Cô ngẩng mặt lên nói.
"Đúng vậy, dì vừa trở về nên lại đây thăm con.” Vệ Lan ngồi xuống, khóe mắt bà lóe lên tia mệt mỏi, vành mắt có thêm một dải quầng thâm nhàn nhạt.
Bên ngoài, Bạch Thần Phong đứng sững, tay chân dường như có chút thừa thãi, chỗ này hình như không chứa chấp ông.
“Dì Vệ, chuyện vừa nãy dì đều nghe được sao?” Hạ Nhược Tâm nâng cái ly lên, đặt lên môi uống, kỳ thật cô muốn biết giữa Vệ Lan và Thẩm Ý Quân tình cảm sâu đậm như thế nào.
Lựa chọn con trai mình hay lựa chọn tâm tư bà gìn giữ trong nhiều năm đây?
“Ừ, nghe được.” Vệ Lan cười, hốc mắt cũng bắt đầu phiếm hồng.
Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để biết được lòng người.
Hạ Nhược Tâm uống đến nửa ly nước ép táo, mùi vị chua chua ngọt ngọt, lòng cô bây giờ cũng gống như ly nước táo này, có điều lòng cô chỉ có chua, vị ngọt sớm đã bị cái chua chiếm lấy, có lẽ hôm nay cô mua nhầm táo chưa chín rồi.
“Nhược Tâm, cảm ơn con.” Vệ Lan đột nhiên vươn tay đặt trên vai Nhược Tâm: “Cảm ơn con mạo hiểm giúp Cao Dật, dì không dám tưởng tượng nổi, nếu qua mấy tháng nữa, dì có còn được gặp lại đứa con trai này không?”
Cô khẽ nhắm mắt thật lâu rồi mở ra, lại thấy Vệ Lan còn đang cười, chỉ là nét cười trên mặt ảm đạm đi vài phần.
“Nhược Tâm, dì có chuyện muốn nhờ con một việc.” Vệ Lan đột nhiên mở miệng làm Nhược Tâm không khỏi run lên một chút, bà là muốn vứt bỏ con trai mình, cũng muốn cô đi khuyên nhủ Cao Dật sao?
“Có việc gì dì cứ nói.” Cô dùng tay vuốt nhẹ cái ly, cảm giác ngón tay vừa đặt lên chiếc ly thực lạnh, một chút rồi một chút, lòng cô cũng bắt đầu nặng thêm.
“Cô nghĩ…” Vệ Lan liếm một chút khóe môi khô khốc của mình, xem ra quyết định này rấ khó khăn đối với bà.
“Cô muốn dọn đến đây ở mấy ngày, có được không? Chờ đến khi dì tìm được phòng rồi cô dọn đi.”
Ngón tay Hạ Nhược Tâm buông lỏng, đem ly nước trái cây đặt lên bàn.
Cô đứng lên: "Căn nhà này rất lớn, dì ở phòng nào cũng được, để con giúp gì thu dọn.” Cô đã biết, lựa chọn của Vệ Lan quả thực không làm cô phải thất vọng. Tốt rồi, Cao Dật cùng Cao Hân cuối cùng vẫn còn một người mẹ tốt, không giống như Thẩm Ý Quân.
“Cảm ơn con.” Vệ Lan run rẩy bờ môi, lúc đi bà không mang theo đồ vật gì, bây giờ Bạch gia bà cũng không thể về, tính Bạch Thần Phong bà biết, sợ là cuối cùng ông ta chọn cách cá chết lưới rách, muốn đem Bạch Lạc Âm cứu ra, lúc trước bà đã hủy đi hôn sự của con trai, bây giờ sao bà có thể hủy đi nửa đời sau của nó nữa chứ.
Hạ Nhược Tâm đem lầu một thu dọn sạch sẽ, Vệ Lan tùy thời có thể vào ở, kỳ thật cũng không hẳn là dọn dẹp nhiều, bình thường mỗi ngày cô cũng đều sẽ quét dọn một lần, cho nên hiện tại cô chỉ cần thay một bộ ga giường mới liền có thể dùng được.
Cô lại leo lên xe đạp của mình đạp xe đi mua chút đồ ăn, trong nhà có khách nên đồ ăn cũng nhiều thêm một ít, hơn nữa bộ dáng này của Vệ Lan đã lâu không ăn đủ bữa, mới mấy ngày mà đã gầy đi rất nhiều, nếu lại không chịu ăn cơm nữa sợ là thân thể sẽ không chịu đựng được.
Chờ đến lúc cô trở về thì Vệ Lan đã ôm Tiểu Vũ Điểm ngồi xem phim hoạt hình.
“Mẹ. Mẹ đã về.” Tiểu Vũ Điểm vừa thấy cô thì đôi mắt lóe lên sáng ngời, vội vàng nhảy xuống sô pha chạy tới bên hai chân Nhược Tâm, khuôn mặt nhỏ cọ cọ lên đùi cô, tiểu gia hỏa này một năm cũng không cao lên được mấy, nhưng được cái thân hình chắc nịch tròn tròn, chỉ là hơi béo chút thôi.
Hạ Nhược Tâm xoa xoa đầu tóc con gái, sau đó đẩy đôi vai nho nhỏ của bé: “Đi chơi với bà, hôm nay bà không được vui, Tiều Vũ Điểm qua nói chuyện với bà đi.”
“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngãn đáp ứng, buông lỏng đôi chân mẹ mình ra, liền chạy tới trước mặt Vệ Lan sau đó ríu rít nói chuyện. Vệ Lan vươn tay nhẹ nhàng bế Tiểu Vũ Điểm lên, rồi bà đột nhiên ngây người ngồi ở đó, trong mắt dần tích tụ đầy nước, bà cố kìm lại, cố không cho nước mắt rơi ra ngoài.
Ba món mặn một món canh, đúng chuẩn đồ ăn Trung Quốc, Hạ Nhược Tâm vẫn luôn thích đồ ăn Trung Quốc, đồ ăn phương Tây trước giờ cô cũng không quá thích, cho nên đồ ăn ở trong nhà đều do chính cô nấu.
“Dì, dì nên ăn nhiều một chút.” Hạ Nhược Tâm gắp cho Vệ Lan một ít đồ ăn: “Tình trạng hiện giờ của Cao Dật cũng không tốt lắm, anh ấy bây giờ rất cần đến dì, nếu thân thể của dì không tốt thì Cao Dật bên kia phải làm thế nào bây giờ?”
“Anh ấy nghiệm ma túy đã rất sâu, quá trình cai nghiện rất cực khổ, dì, chúng ta còn phải vất vả một thời gian dài nữa.”
Vệ Lan nắm chặt đôi đũa trong tay, sau đó bưng chén mình lên bắt đầu ăn cơm, mà Hạ Nhược Tâm cũng phát hiện trên khóe mắt của bà mọng nước, bữa cơm này cô đem nước mắt nuốt xuống, cũng không biết có phải cùng quá khứ nuốt đi.
Buổi tối, lúc Tiểu Vũ Điểm đã ngủ, Hạ Nhược Tâm mở cửa đi ra thì nhìn thấy Vệ Lan vẫn ngồi ở trên ghế sô pha, TV đang mở nhưng cô biết Vệ Lan cũng không có tâm tình xem, đôi mắt bà có chút trống rỗng vô hồn.
Cô tiến tới phía trước, ngồi xuống nắm chặt tay Vệ Lan.