“Là anh à, sao lại chưa ngủ?” Cô tiếp tục vẽ, cái tay kia vẫn đặt trên bả vai cô dịu dàng xoa bóp, mà cơ bắp cô nhẹ nhàng căng chặt.
“Phòng khách sáng đèn nên anh đi xem sao, hóa ra em còn ở đây.” Cao Dật cười vẫn ấm áp như trước, chỉ là anh mắt anh lại ám ám, giữa bọn họ vẫn không hòa hợp được như trước kia.
“Em phải tranh thủ làm, nợ họ rất nhiều tranh.” Hạ Nhược Tâm lắc lắc bút vẽ trong tay mình, phải vẽ được nhiều tranh, nếu không cứ nhận lương từ người ta thật có chút áy náy.
“Em vẫn luôn như vậy, không buông tha cho mình chút nào.” Cao Dật vươn tay cầm lấy một bức tranh cô đặt ở trên đầu gối, là một bức tranh còn chưa vẽ xong, nhưng kỹ thuật vẽ của cô so với trước kia đã tốt hơn nhiều.
Có thể thấy được cô thật sự có tài năng, cũng đã tìm được một công việc thích hợp cho mình.
Chỉ là trong lòng anh lại có chút buồn, anh đặt lại bản vẽ vào lòng Hạ Nhược Tâm. Nụ cười kia rõ ràng vẫn còn nhưng không hiểu sao lại có cảm giác gượng gạo.
Hạ Nhược Tâm thật sự cũng có cảm giác như vậy, giống như có chút xấu hổ nho nhỏ.
Hạ Nhược Tâm vốn đặt tâm tư vào trong bức tranh, giờ có chút không đủ tập trung sự chú ý, ngay cả đường cong cũng hơi xiêu xiêu vẹo vẹo. Cả buổi tối nay cô không hoàn thành được một bức, cũng đã hơn nửa đêm rồi.
***
Vệ Lan luôn cảm thấy muốn nói chuyện nhưng lại thấy khó có thể mở miệng.
“Dì, dì có việc gì sao?” Hạ Nhược Tâm ngồi xuống, cũng lôi kéo Vệ Lan ngồi xuống. Gần đây Vệ Lan giống như có nhiều tâm sự, giống như sắp bốc hỏa, cô pha một ấm trà hoa cúc chuẩn bị cho bà uống nhiều một chút.
Có điều, sợ là cô có pha cả một lu trà hoa cũng cũng khó mà chữa khỏi được chứng lo âu của Vệ Lan. Kỳ thật cô muốn hỏi Cao Dật, có phải dì không bị bệnh mà đã tới kì mãn kinh rồi.
Vệ Lan cũng không biết nói như thế nào với Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm sửng sốt, ghét bỏ, cô ghét bỏ ai được chứ đều sẽ không ghét bỏ Cao Dật. “Dì, dì nói đùa sao.” Lông mi cô rũ xuống, miệng mỉm cười chân thành, cũng không nói dối bất cứ điều gì: “Cháu vĩnh viễn không ghét bỏ Cao Dật.”
“Anh ấy chưa từng bỏ rơi cháu, sao cháu có thể ghét bỏ anh ấy?”
“Anh ấy kết hôn cũng được, ly hôn cũng thế, bị nghiện cũng không sao cả, chỉ cần anh là Cao Dật, chỉ cần anh ấy không mở miệng đuổi cháu đi cháu sẽ vĩnh viễn ở lại, ở bên người anh ấy, cho dù anh ấy bị điên, hay tàn phế cháu đều sẽ ở lại.”
Cô nắm chặt tay mình lại, cô nói được sẽ làm được.
Cao Dật có ân với cô, cô vĩnh viễn nhớ. Ân này cả đời cũng không trả được như vậy sao cô có thể ghét bỏ anh.
“Vậy là tốt rồi.” Vệ Lan cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. “Tính Tiểu Dật dì cũng biết, lòng tự trọng của nó rất lớn, đã xảy ra chuyện như vậy dì thật sự sợ nó sẽ không gượng dậy được. Còn may có cháu ở bên cạnh.”
Hạ Nhược Tâm nắm lấy tay bà: “Dì, đừng nghĩ nhiều. Chuyện này chúng ta không cách nào thay đổi được, cũng chỉ có thể chấp nhận hiện tại để có tương lai tốt hơn. Cháu tin là thế.” Cô bưng ly trà lên, trà hoa cúc tỏa ra mùi hương nhè nhẹ.
“Cháu tin là, Cao Dật nhất định sẽ trở lại như trước kia.” Bởi vì anh là Cao Dật, chuyện kia chỉ nhẹ như gió thổi.
Bên môi có vị thanh hương nhàn nhạt của hoa cúc, ánh mắt cô thản nhiên mà xa, lại không biết có một người đàn ông đứng cách đó không xa đem chuyện các cô nói với nhau đều nghe vào trong tai.
A, là báo ân sao, Hạ Nhược Tâm…
***
Chiều tà sớm tắt nắng, bóng đêm đã buông xuống, trong không khí vẫn có hương hoa thoang thoảng, hoa hồng, còn có tường vi… Đây là một đêm an tĩnh, cũng là một đêm vất vả.
Thật không dễ dàng, con gái nghịch ngợm ngủ rồi cô mới bắt đầu làm việc trả nợ. Cô còn thiếu phòng tranh hơn bảy mươi bức, cô vẽ tới khi nào mới có thể xong.
Cô ngáp một cái, khóe mắt cô hơi cay cay, dường như có chút căng không chịu được.
Cô dụi dụi mắt, đem giá vẽ cất đi, sau đó vào trong phòng tắm, ngay cả lúc tắm cô cũng cảm thấy buồn ngủ đến mơ màng.
Cô mở cửa đi ra, kết quả dưới ánh đèn ấm áp có người ngồi ở mép giường của cô làm cô khiếp sợ. Cô vội vàng bịt miệng mình lại sợ chính mình sẽ hét lên.
“Cao Dật! Sao anh lại ở đây?”
Cô kéo lại quần áo trên người, thật sự cảm ơn thói quen của mình, trước nay sau khi tắm rửa xong cô luôn mặc quần áo luôn, dẫu trong nhà chỉ có mình cô thì cô cũng làm vậy.
Nếu không có thói quen này, sợ là cái gì của cô cũng đã bị thấy hết.
Tuy rằng cô từng cùng Cao Dật đề cập tới chuyện kết hôn, nhưng giữa bọn họ lại hoàn toàn trong sạch. Cao Dật tôn trọng cô, cho nên chưa đến tân hôn cũng sẽ không chạm vào cô.
Chỉ là không nghĩ tới bọn họ lại không cùng nhau đi đến thời điểm đó. Cao Dật kết hôn, tân nương lại không phải cô. Hiện tại anh ly hôn, thân phận giữa bọn họ như vậy ở vào hoàn cảnh này không phải rất kỳ quái, rất xấu hổ sao.
“Anh, sao anh lại ở đây?” Cô cố gắng vờ như không có việc gì, lấy từ khăn lông từ trong ngăn tủ xoa lên tóc mình.
Cao Dật đứng lên, đi tới trước mặt cô. Hạ Nhược Tâm cảm giác được hô hấp của mình hơi ngừng một chút, sau đó xoay người qua tiếp tục xoa tóc của mình. Lúc này một bàn tay đưa tới cầm lấy khăn lông, rất nhẹ nhàng như trước kia, còn có hình như hơi thở của anh phả vào sau gáy cô, làm người cô không khỏi nổi lên một tầng da gà.
Cô không dám nói lời nào cũng chỉ có thể cứng người lại, tim cô đập mạnh, không phải vì kích động mà là sợ hãi.
“À,” Cao Dật đem khăn lông trong tay ném sang một bên, sau đó bẻ qua bả vai Hạ Nhược Tâm làm cô quay lại nhìn thẳng vào anh, “Nhược Tâm, em nói xem một nam một nữ ở trong một phòng còn có thể làm gì?”
Ý của anh biểu đạt rõ ràng, Hạ Nhược Tâm cũng không phải thiếu nữ thuần khiết sẽ cho rằng bọn họ sẽ cùng nhau đắp chăn bông nói chuyện phiếm hay đàm luận về lý tưởng.
Đột nhiên một trận cuồng quay, cô chưa kịp phản ứng gì đã bị anh đè xuống, theo bản năng cô nghiêng mặt đi khiến anh đặt môi lên tóc cô.
Người cô cứng đờ, kỳ thật cũng không quá sợ, chỉ là có chút không biết phải làm sao. Cô biết mình cùng Cao Dật sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày như này.
Tiếng thở của anh ngày càng gần, thậm chí có chút gấp gáp. Tuy rằng hiện tại anh rất gầy những vẫn là một người đàn ông khỏe mạnh. Là đàn ông sẽ có dục vọng, cũng có xúc động.
Mà cô cảm giác được rõ ràng thân thể anh phấn khởi. Cô lại càng không dám cử động.