Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 761: Sao còn chưa đi



“Em thế nào cũng được thì có thể chấp nhận, nhưng em có nghĩ tới Tiểu Vũ Điểm không, con vẫn chỉ là một đứa trẻ, em muốn con cùng mình chịu khổ sao? Lưu lạc đầu được, chịu đói chịu lạnh?” Sở Luật tiếp tục nói, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm Hạ Nhược Tâm, nhưng anh biết mình nói đúng, cũng làm đúng rồi.

Hạ Nhược Tâm buông hành lý trong tay ra, đôi tay ôm lấy Tiểu Vũ Điểm. Hiện bé đang tự đầu lên trên bả vai cô, động tĩnh lớn như vậy mà bé không bị đánh thức, có thể thấy được bé thật sự ngủ say rồi.

Cô thật sự có thể cho con gái cùng mình ngủ ngoài đường sao? Không, cô không làm được.

“Em không cần đi.” Sở Luật đến gần đứng trước mặt cô, sau đó cúi đầu. “Em thật sự không nên đi, người đi phải là anh. Nơi này vốn dĩ là nơi ở của em, nhà của em. Em yên tâm, một lát anh sẽ đi.” Anh nở nụ cười, nhưng giữa nụ cười lại ẩn không biết bao nhiêu thống khổ. Anh thật sự muốn ở gần cô rất nhiều, nhưng anh cũng sợ hãi anh tới gần thì cô lại rời xa.

Cô đã đi một lần cũng có thể sẽ có lần thứ hai. Anh thật sự không dám mạo cái hiểm kia.

Anh im bặt không nhắc tới chuyện Cao Dật, chỉ cần cô trở lại là tốt rồi, cái gì anh cũng không để ý.

Anh nói xong, cẩn thận ôm đứa trẻ trong lòng Hạ Nhược Tâm. “Em đi cất đồ ăn, một lát anh sẽ rời đi.” Sở Luật cúi đầu nhìn đứa bé nho nhỏ trong lòng ngực. Anh không biết đôi tay mình phải đặt ở đâu mới tốt, nhưng rốt cuộc anh lại một lần nữa được ôm con gái mình rồi. Bé thật xinh đẹp.

Thấy tay trống rỗng, Hạ Nhược Tâm vội vàng xoay người, Sở Luật ôm Tiểu Vũ Điểm đi tới mép giường, sau đó anh vô cùng cẩn thận đặt đứa trẻ lên giường, lại kéo chăn đắp lên người bé. Sau đó anh cúi đầu ngắm con gái mình, anh cảm giác hai mắt mình như bị trát thứ gì đó, cực đau cũng cực nóng.

Ngón tay anh nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt bầu bĩnh của Tiểu Vũ Điểm. Bé đã hơn ba tuổi, sắp bốn tuổi rồi. Môi anh hơi mấp máy, từ đầu giường cầm lấy búp bê, mà không phải con búp bê anh trăm cay ngàn đắng mới mua được, vẫn là búp bê cũ. Trong lòng anh có cảm giác mất mát, nhưng anh vẫn đặt búp bê vào lòng Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm không ý thức ôm chặt búp bê vào ngực mình, lúc này ngủ càng thơm ngọt, hiện tại dẫu có động tĩnh gì cũng không có khả năng đánh thức bé lại.

Anh rời đi đôi tay lưu luyến không muốn tha, sau đó đứng lên, từ trong túi mình lấy ra một chùm chìa khó đặt ở trên bàn, bên cạnh chìa khóa của Hạ Nhược Tâm.

“Em không cần lo lắng. Anh sẽ đi.” Lại một lần đứng trước mặt Hạ Nhược Tâm, quanh người đàn ông này không tìm ra được loại lạnh nhạt cùng lãnh đạm vốn. Hiện tại anh cẩn thận, cũng có dụng tâm.

Anh đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại cho các cô. Xe anh dừng ở bên ngoài, anh ngồi vào trong xe cũng không lái đi, anh chỉ dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn căn phòng vẫn luôn sáng đèn kia.

Anh không thể ở lại trong đó, nhưng ở trong xe nhìn ngắm các cô thì có thể đi. Tuy rằng như vậy thật sự vất vả nhưng anh lại rất thỏa mãn. Bởi vì các cô đã về, thật sự đã về, anh có thể gần gũi tiếp cận các cô, cảm giác được các cô. Như vậy thì anh còn có gì là không thể thỏa mãn.

Cửa phòng bị đóng lại Hạ Nhược Tâm mới cúi mình nhặt lên túi đồ trên mặt đất rồi đi vào trong phòng bếp. Cô mở tủ lạnh, đem xếp đồ vào bên trong tủ lạnh, chẳng mấy chóc tủ lạnh đã đầy tới mức khe hở cũng không có.

Anh ta có thể ăn hết sao? Hạ Nhược Tâm nhìn tủ lạnh đầy đồ ăn, chỉ lẩm bẩm tự nói. Chỗ đồ ăn này đủ cho một nhà ăn ít nhất một tuần, nếu anh ta chỉ có một người có khi ăn cả tháng. Đồ ăn trong tủ lạnh để một tháng thì không có khả năng còn tươi.

Đóng cửa tủ lạnh rồi cô thuần thục lấy nồi rửa rau. Bởi vì từ khi các cô xuống máy báy còn chưa ăn gì, cô đói bụng, Tiểu Vũ Điểm càng thêm đói bụng.

Thật nhanh cô làm hai bát mì một lớn một nhỏ. Lớn là cho cô, mà nhỏ tất nhiên là cho Tiểu Vũ Điểm.

Cô bê hai bát mì ra ngoài đã thấy được Tiểu Vũ Điểm đang ngồi trên giường dụi dụi hai mắt mình.

“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đói bụng.”

Hạ Nhược Tâm đi tới kéo chân của con, giúp bé đi giày vào rồi ôm bé đặt xuống đất. “Ngoan, đi rửa mặt xong là có thể ăn cơm.”

Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn gật đầu một cái, bé ở nơi này ba năm đương nhiên sẽ biết làm như nào. Bé chạy nhanh vào phòng tắm nho nhỏ, nhanh chóng rửa tay rồi rửa mặt cho mình.

Sau đó bé chạy nhanh ra, bởi vì bé thật sự đã đói bụng.

Bé tự ăn bát mì của mình, động tác cầm đũa vẫn vụng về nhưng lại ăn rất vui vẻ. Ăn xong rồi bé mới bế lên búp bê tự mình chơi. Bé kéo rèm cửa sổ, ngó nghiêng cái đầu nhỏ một chút.

“Mẹ, bên ngoài có ô tô.” Không nên trách bé bởi vì nơi này rất ít khi xuất hiện ô tô, đặc biệt các loại xe hơi sang trọng như vậy.

Hạ Nhược Tâm ngừng đũa trong tay, cô nhẹ giật mình một chút, nhưng không đi xem cũng biết chiếc xe kia là của ai.

Sở Luật, sao anh ta còn chưa đi?

Lúc này đồ ăn trong miệng đã không còn hương vị, có lẽ bởi vì lúc này cô không còn khẩu vị mà ăn nữa.

Tiểu Vũ Điểm ngồi cạnh cửa sổ, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm chiếc xe.

Sở Luật ngồi trong xe nhìn tới, cửa sổ đã bị kéo ra, mơ hồ có thể nhìn thấy được cái đầu nhỏ nhìn xung quanh. Anh đột nhiên cười, đó là con gái anh.

Anh đặt tay lên tay lái, anh nhớ vừa rồi mình đã sờ qua khuôn mặt của con gái, trên tay vẫn còn xúc cảm cực kì non mịn. Bụng anh truyền đến âm thanh ọc ạch, lúc này anh mới cảm giác được mình cũng đói bụng, nhưng anh lại luyến tiếc nơi này không muốn rời đi. Anh ôm bụng của mình, cảm giác đói thật không thoải mái.

Lúc này trên mặt anh hơi tái nhợt, có lẽ vì quá mệt mỏi nên anh sớm đã bị đau dạ dày, nếu không ăn cơm đúng bữa, chỉ cần đói thì sẽ bị đau. Anh dùng sức ôm chặt bụng mình, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt nhưng vẫn mang theo ý cười mơ hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.