Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 819: Mẹ sẽ ở đây



Sau một hồi lụi cụi, Tô Vân Phỉ cùng bảo mẫu mang một đống đồ ăn tới. Bên trong bệnh viện không khí chắc chắn không thoải mái, mà đặc biệt hiện tại không ai có thể thoải mái.

Tô Vân Phỉ cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đem đặt đồ ăn xuống để mọi người ăn. Trẻ con đã thành như vậy, nếu người lớn lại gục ngã xuống thì bé phải làm sao bây giờ?

Sở Luật lấy bát, gắp thêm một chút đồ ăn, sau đó đứng lên đi vào bên trong phòng bệnh. Tô Vân Phỉ muốn đi gặp bé nhưng Đỗ Tĩnh Đường nhìn bà lắc đầu, bà liền hiểu bà không nên làm phiền lúc này.

Bệnh tình sớm hay muộn cũng sẽ biết, bà không cần phải quá để ý vào lúc này, chỉ cần nhìn sắc mặt mọi người cũng có thể thấy được sự nghiêm trọng.

Sở Luật đẩy cửa bước vào, bên trong Hạ Nhược Tâm vẫn luôn nắm cái tay lạnh lẽo của con gái. Cô giống như vô hồn, cứ ngây ngốc nhìn khuôn mặt nhỏ của con gái, không nói lời nào, không khóc, cũng không biết đói.

Sở Luật đi tới đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng nắm một chút, sau đó đem bát đũa đặt ở trước mặt cô.

Trong mắt Hạ Nhược Tâm lúc này mới có chút hồn, không còn giống vô tri vô giác như lúc nãy.

Cô lắc đầu: “Ăn không vào.”

“Em ăn chút.” Sở Luật bê bát lên cho cô. “Nhược Tâm, em cần phải ăn, không ăn thì cơ thể không khỏe mạnh, như vậy sao em có thể chăm sóc cho Tiểu Vũ Điểm?”

Lúc này đôi môi nhợt nhạt của Hạ Nhược Tâm hơi mấp máy, cô cầm lấy chiếc đũa, nhưng cô mới cầm đũa lên tay đã run rẩy. ‘Cạch’ một tiếng, đôi đũa rơi xuống đất, ngay cả động tác như vậy cô làm cũng không được.

Sở Luật cúi xuống nhặt đũa lên, anh lau lại đũa rồi đặt vào tay cô.

Hạ Nhược Tâm nắm chặt đôi đũa, cứ vậy ăn từng miếng từ trong bát. ‘Tạch’ một tiếng, nước mắt của cô chảy dài xuống cằm rồi rơi vào bát. Cô lau nước mắt, bê bát lên, căn bản không cảm nhận được chút hương vị đồ ăn gì, chỉ máy móc nhai rồi nuốt.

Một miếng lại một miếng bị cô nhét vào trong miệng mình. Vừa mới ăn một lát cô đã bụm miệng lại, dạ dày vốn trống không khiến cô ăn vừa ăn xong đã phản ứng muốn ói ra.

Không, cô muốn ăn, cô cố gắng nuốt xuống, cô không thể gục ngã, cô còn có Tiểu Vũ Điểm. Cô cố gắng nuốt miếng cơm xuống, mà hợp với vị cay của đồ ăn, thiêu đốt yết hầu của cô. Rất đau.

Một miếng lại một miếng đồ ăn được cô nuốt xuống, nhưng khi ăn hết cả bát rồi cô vẫn không cảm thấy bất cứ hương vị đồ ăn gì.

Bác sĩ lại tiến vào, xem xét tình trạng của Tiểu Vũ Điểm, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vẫn tốt, tình trạng hiện giờ rất bình thường, bé cũng không sốt. Đây là thời kỳ khổ sở nhất, mà điều khiến nên vui mừng chính là bé vẫn còn hôn mê, cũng không cảm nhận được đau đớn.

“Hạ tiểu thư, tôi kiểm tra cho cô một chút nhé?” Bác sĩ đi tới trước mặt Hạ Nhược Tâm rồi nói.

Hạ Nhược Tâm ngẩng hai mắt trống rỗng lên, cô không có bệnh mà, sao bác sĩ lại lấy ra một cái ống tiêm. Môi cô hơi giật giật, còn chưa kịp phản ứng lại thì ống tiêm kia đã chui vào cánh tay cô, thật sự cô cũng biết đây là gì.

Nhưng cô không ngăn cản, cô không ngủ được. Mỗi khi cô nhắm mắt là lại thấy bộ dáng này của Tiểu Vũ Điểm, cô cũng biết mình không thể không ngủ, nếu cô mà gục ngã thì Tiểu Vũ Điểm phải làm sao bây giờ?

Còn may, lúc này còn có Sở Luật, thật may.

Anh sẽ chăm sóc tốt cho con gái cô đúng không.

Đúng không? Cô cố mở to mắt, đồng từ cuối cùng cũng giãn ra vẫn nhìn tới thân thể nho nhỏ của con gái.

Con yêu đừng sợ, mẹ ở đây, mẹ sẽ ở đây…

Sở Luật ôm Hạ Nhược Tâm đặt trên giường bệnh bên cạnh rồi kéo chăn qua người cô. Anh nắm tay cô một chút, so với tay Tiểu Vũ Điểm còn lạnh hơn vài phần, thật sự đã vài lần anh thấy cô đã lạnh tới phát run.

Đây là lạnh, hoặc là sợ.

Ở đây là hai người anh yêu thương nhất, nhưng anh lại không giúp đỡ các cô được cái gì. Con gái anh, vợ anh, mà Sở Luật là người hô mưa gọi gió trên thương trường nhưng lúc này không còn như vậy, chỉ còn là một người bất lực cam chịu.

Anh ngồi xuống bên người con gái, đem tay nho nhỏ của con gái ủ trong hai bàn tay to lớn của mình.

“Con yêu, con nhất định phải cố lên, chúng ta cùng cố gắng được không? Chờ con khỏe ba sẽ đồng ý với con, nhất định đưa con đi mua nhiều búp bê, nhiều đồ ăn ngon, lại kể cho con nghe rất nhiều chuyện cổ tích. Về sau con không muốn ăn rau xanh chúng ta sẽ không ăn, con muốn ăn kem ba cũng không cản, con muốn ăn kẹo ba sẽ mua cho con. Chỉ mong con nhất định phải ngoan ngoãn sống sót.”

Âm thanh của anh đột nhiên nghẹn ngào, anh một tay che lấy mặt mình.

Tay của bé rất nhỏ, không bằng lòng bàn tay của anh. Lúc này tay bé hơi nắm lại thành nắm đấm, nho nhỏ lạnh lẽo dường như không có chút ấm, giống như lúc bé bị thương ở trên đầu.

Đứa bé này thật yếu ớt, dường như chạm vào là sẽ chết, dường như chỉ cần chạm vào là sẽ tan ra.

Thời gian cứ vậy trôi qua, mặc kệ là người ở bên trong hay bên ngoài đều không ngủ. Tới lúc hừng đông Đỗ Tĩnh Đường mới đứng thẳng thân mình, anh nhìn đồng hồ một chút, anh còn phải tới công ty thu xếp mọi việc một chút, cũng làm nốt những việc Sở Luật chưa làm xong.

Nơi này không thể không có ai, mà công ty cũng vậy. Trước kia mỗi khi anh phải làm nhiều việc liền cảm thấy cuộc đời mình như chấm dứt, cũng chính là oán giận anh họ, mà lúc này cái gì cũng hết chỗ chê, anh chủ động tiếp nhận hết mọi việc của công ty. Anh biết vị trí tổng giám đốc cũng không dễ ngồi, anh cũng biết anh không thích ngồi ở vị trí đó, ngồi cao cũng chẳng để làm gì, anh là một người bình thường, có lẽ cũng chỉ có người như Sở Luật mới có thể quen, mới có thể thích.

Có điều người đàn ông như thần kia sợ lúc này thật sự sắp gục.

Hóa ra Sở Luật cũng là con người. Một người có thể chịu đựng tới giới hạn nào, anh thật sự không biết, nhưng với hoàn cảnh hiện giờ anh biết mình sẽ không chịu đựng được.

Đỗ Tĩnh Đường tới, đem toàn bộ tài liệu công việc ở công ty đặt ở trước mặt mình, một tờ lại một tờ.

Lúc này bên trong bệnh viện, Sở Tương đã tỉnh, nó đau không ngừng khóc, thỉnh thoảng gọi bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.