Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 82: Không cách nào giúp đỡ



Ông vội vàng cầm ca bệnh trên bàn, lật một chút, lúc này ông có chút khó khăn, không biết nói thật cho anh, hay nói lơ đi, người đàn ông này rất khó oán, muốn nghênh hợp yêu thích của anh, rất khó.

Tôi muốn nghe lời thật, Sở Luật dập tắt thuốc trong tay, bình tĩnh nhìn chằm chằm bệnh án trong tay bác sĩ, đó là của Hạ Nhược Tâm.

"Thật xin lỗi, Sở tiên sinh, khả năng sinh sản của Sở phu nhân cực thấp: " Bác sĩ lau mồ hôi trên trán một chút, nói nhỏ, kỳ thật ông vẫn nói uyển chuyển, căn bản không có cơ hội mới đúng.

"Sở tiên sinh, tôn phu nhân còn rất trẻ, nếu như điều dưỡng tốt, khả năng..." Ông nói đến đây có chút bất an, khả năng này hình như không có.

"Được rồi, không cần nói, tôi đã biết." Sở Luật cắt đứt ông, đứng lên."Nhớ kỹ, bịt kín miệng của ông, không được để ai biết chuyện này, ông hiểu chứ?" Giọng không tính nặng, nhưng bên trong mang ý cảnh cáo.

"Đúng vậy, Sở tiên sinh, tôi hiểu, cho tới bây giờ đều chưa từng gặp qua ca bệnh này." Bác sĩ bảo đảm, ông không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ không nói ra, nếu như chuyện như vậy truyền ra, Sở Luật còn không giết ông.

Sở Luật đút tay của mình vào trong túi, có một loại cảm giác phiền muộnnói không nên lời, này thân thể người phụ nữ này, anh đã trả thù, anh cướp đi quyền lợi làm mẹ của cô, để cho cô cả đời đều không thể có con của mình được, chỉ là, tim của anh không khỏi luôn luôn cảm giác không thoải mái.

Anh âm trầm nhìn tất cả bên ngoài, khóe môi hướng nhêhcs lên một số, bộ phim diễn xong, dây cũng đủ dài, giống như, anh cần bắt đầu thu lưới.

Anh bước nhanh hơn, chỉ là mây đen trong lòng vẫn không cách nào tán đi.

Mấy ngày nay, Hạ Nhược Tâm phát hiện Sở Luật thay đổi, anh giống như bận rộn nhiều việc, bận trong công ty, ở nhà cũng bận, luôn có thể nhìn thấy anh đem việc về nhà, số lần hút thuốc tương đối nhiều, mà trên mặt của anh cũng khó nén mệt mỏi.

Pha xong một ly cà phê, cô đi tới thư phòng của anh, gõ cửa.

"Mời vào: " Bên trong truyền tới một giọng nam tính có chút hơi lạnh.

Cô đây cửa vào, cà phê có thể nâng cao tinh thần, hẳn là anh cần.

Sở Luật xoa bóp trán mình một cái, lại thấy Hạ Nhược Tâm, để bút trong tay xuống, bình thường trong con ngươi mang theo sắc bén, lúc này hiện đầy tơ máu, đến dưới ánh mắt, cũng có vết thâm, hiển nhiên, anh đã thật lâu không có nghỉ ngơi tốt rồi.

Hạ Nhược Tâm buông cà phê trong tay xuống, tay tự nhiên đặt ở trên vai anh, đến cơ bắp trên người anh cũng căng thẳng.

"Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?" Cô nhìn tài liệu chồng chất như núi trước mặt, những cái này, anh có thể xem xong sao?

"Không có việc gì: "Tiếng Sở Luật có chút khàn khàn, anh giơ tay lên cầm tay Hạ Nhược Tâm: "Em mau ngủ đi, chờ anh làm xong, mang em xuất ngoại một lần."

Đột nhiên, Hạ Nhược Tâm cảm giác lòng mình có chút chua xót, cũng vì anh mà đau, anh đã bận rộn thành như vậy, còn muốn nghĩ đến cô sao?

"Em có thể giúp anh cái gì không?" Tay của cô vẫn đặt ở trên vai anh, lần đầu tiên cảm giác mình vô cùng vô dụng, không cách nào giúp anh cái gì, cô ngoại trừ biết hội họa và biết một chút âm nhạc, cái gì cũng không.

"Không cần: " Sở Luật vỗ vỗ bàn tay nhỏ của cô: " Em chỉ cần bên tôi là được rồi, chẳng mấy chốc tôi sẽ làm xong: " Anh an ủi cô, lại để Hạ Nhược Tâm càng thêm khó chịu, mà anh rất nhanh, lại kéo thời gian quá dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.