Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 820: Mẹ thổi phù phù



“Bà nội, cháu muốn gặp ba, bà bảo ba tới đây được không?” Sở Tương kéo áo của Tống Uyển muốn Sở Luật. Nó bị bệnh, vì sao ba không đến thăm, ông nội cũng không tới, có phải bọn họ đều đang chơi với đứa em đáng ghét kia không?

“Hương Hương ngoan, ba có chuyện cho nên không thể tới thăm Hương Hương được, chờ đến khi Hương Hương khỏe rồi sẽ có thể gặp ba.” Tống Uyển dỗ Sở Tương, trong đôi mắt cố che kín sự khổ sở khó chịu.

Nhưng lúc này bà chỉ có thể chăm Sở Tương, ngay cả cháu gái của mình cũng không thể liếc mắt một cái.

Bọn họ sẽ không cho bà gặp.

Là bà không tốt, là bà thật sự không tốt.

Bà thật sự muốn bỏ mặc Sở Tương để đi xem Tiểu Vũ Điểm, nhưng bà biết những chuyện này không liên quan gì tới Sở Tương, đây đều là nghiệt do chính bà tạo ra. Sở Tương cũng chỉ là một đứa trẻ, nó cái gì cũng không biết, cho nên bà không thể bỏ mặc Sở Tương, cũng không bỏ mặc được đứa cháu gái khác.

Sở Tương khóc lớn vì đau, đó là nó còn có thể khóc được, nhưng không biết một đứa bé khác so với nó còn nhỏ hơn, lúc này có khóc cũng không dám khóc.

“Con yêu, đau không?” Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay con gái.

“Không đau.” Tiểu Vũ Điểm hơi mếu nhưng vẫn nói không đau, đôi mắt cũng đã sưng lên, đứa bé đáng thương trước nay đều không đau như vậy, nhưng bé lại không thể khóc, khóc sẽ xé rách miệng vết thương, như vậy sẽ càng đau.

Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm nắm lấy ngón tay mẹ, bé hít hít cái mũi của mình.

“Mẹ thồi phù phù sẽ không đau.”

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ về mặt con gái, Tiểu Vũ Điểm muốn cười với mẹ nhưng từng giọt từng giọt nước mắt lại lăn xuống.

“Mẹ phù phù, Tiểu Vũ đau.” Bé nắm chặt ngón tay mẹ, khuôn mặt đã trắng bệch không còn huyết sắc.

“Ừ, phù phù, mẹ thổi phù phù.”

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng thổi khí lên khuôn mặt nhỏ con gái, hàng mi dài ướt đẫm của Tiểu Vũ Điểm lấp lánh, tay vẫn nắm chặt ngón tay mẹ. Bé lại ngủ rồi, có thể ngủ là tốt, ngủ được là tốt rồi.

Hạ Nhược Tâm đặt tay lên trán con gái, ngủ được sẽ không thấy đau. Cô nhẹ nhàng cúi người xuống, đem khuôn mặt con gái nhẹ nhàng ấn vào lòng ngực mình, nếu có thể cô thật sự muốn đau thay con gái, con gái cô không có quá mấy ngày lành lạnh, bé chỉ nhận được thương tổn, chỉ có đau đớn. Nếu trời định bé phải luôn chịu khổ thì cô tình nguyện để con gái ra đi rồi, nguyện ý lúc trước không sinh bé ra. Còn hơn lúc này cứ một lần lại thêm một lần đau đớn khổ sở.

Một bác sĩ đẩy của bước vào, tuy rằng mang khẩu trang nhưng có một đôi mắt màu xanh lam khác hẳn mắt của người phương Đông.

“Ngủ?” Anh dùng tiếng Anh hỏi Hạ Nhược Tâm.

“Vâng, ngủ, mới vừa ngủ rồi.” Hạ Nhược Tâm ở nước ngoài mấy tháng, giờ ngôn ngữ này cũng có thể giao tiếp đơn giản. Ở bên đó cô và cả Tiểu Vũ Điểm cũng đã có thể dùng tiếng Anh để nói chuyện với mọi người, chỉ không nghĩ tới bọn họ ở trong nước lần đầu tiên dùng ngoại ngữ lại với một bác sĩ.

Bác sĩ cẩn thận kéo chăn khỏi người bé, kiểm tra các ống, và cả xem tình trạng vết thương.

“So với dự định của chúng ta thì còn tốt hơn, bé rất ngoan, cơ bản không giãy giụa, còn bé như vậy sợ nhất là không hiểu chuyện làm miệng vết thương vỡ ra. Giờ đã không có vấn đề gì, mai có thể chuyển viện, bệnh viện này máy móc vẫn hơi kém một ít.”

“Vâng.” Hạ Nhược Tâm đồng ý, hiện tại các bác sĩ bảo bọn họ làm gì bọn họ sẽ làm thế, chỉ cần bé bớt một chút khổ, bớt một chút đau.

Bác sĩ tên Giản người ngoại quốc này chính là do Đông Phương Kính tìm về, về lĩnh vực này thật sự là một bác sĩ rất có tiếng, đã phẫu thuật cho không ít trẻ em nhỏ như Tiểu Vũ Điểm, nhưng đều là cứu mạng chứ không có ai giống Tiểu Vũ Điểm, vốn là trẻ khỏe mạnh, sống sờ sờ lại bị cắt mất một quả thận. Có điều cũng may, bác sĩ phẫu thuật cho Tiểu Vũ Điểm cũng là có một chút lương tri, lúc lấy thận đã rất cẩn thận không làm tổn thương tới các cơ quan khác, không thì bé thật sự khó có thể dễ dàng vượt qua được như vậy.

Một lát sau có y tá vào, tay bê khay thuốc, thi thoảng lấy ống tiêm rút thuốc bên trong các ống nhỏ rồi cẩn thận tiêm vào. Đây là các thuốc giảm đau giảm sốt, loại này vốn dĩ không thể cho trẻ em dùng, bé còn rất nhỏ có khả năng sẽ chịu tác dụng phụ. Nhưng liều thuốc này anh đã cẩn thận lấy những liều rất nhỏ, chờ bé khỏe mạnh sẽ điều chỉnh lại các tác dụng phụ sau.

Một lúc sau khi tiêm thuốc quả thật Tiểu Vũ Điểm đã đến được sự bình yên, không còn đau như vậy nữa.

Bác sĩ Giản vừa đi ra ngoài đã gặp Tống Uyển chờ ở cửa.

“Chào bà, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho bà?” Ông tháo khẩu trang, dùng chút tiếng Trung bập bẹ nói, tuy không đến mức lưu loát nhưng cũng có thể hiểu được ý của ông nói, chỉ có điều giao tiếp sẽ hơi chậm. Một khuôn mặt Âu Mĩ, cơ thể rắn chắc, mắt màu xanh da trời giống như biển rộng, sạch sẽ thâm thúy, đặc biệt lúc cười rất có phong độ thân sĩ.

Tống Uyển vội vàng lại gần, bà chọn lúc Sở Luật và Sở Giang không ở đây mới đến, cũng đã đợi thật lâu mới chờ được cơ hội này.

“Tôi muốn…” Bà liếm đôi môi khô khốc của mình. “Tôi muốn hỏi, đứa bé bên trong có khỏe không?”

“À,” Bác sĩ tuy không rõ người đàn bà này sẽ làm gì nhưng ông vẫn gật đầu một cái. “Bé rất tốt, cũng rất dũng cảm, là thiên thần dũng cảm nhất tôi từng gặp, lúc thay thuốc cũng không khóc, rất ngoan.”

Khóe mắt Tống Uyển cay cay,  lòng bà cũng vậy. Bà vộng vàng nhịn xuống nước mắt chỉ trực trào ra, nghe được cháu gái không sao mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng bà còn có việc muốn nhờ bác sĩ.

Nghe nói bác sĩ này rất giỏi, nghe nói ông ấy đã cứu rất nhiều trẻ em, nghe nói không có đứa trẻ nào là không được cứu.

“Bác sĩ, tôi còn một cháu gái khác, bé mới vừa ghép thận, tình trạng thật không tốt, tôi muốn nhờ…”

“Cũng đang ở bệnh viện này sao?” Bà còn chưa nói xong bác sĩ Giản đã hiểu rõ. Tuy rằng ông trực tiếp nhận lời mời của Sở Luật, cũng đến chỉ vì chữa cho con gái Sở Luật, những việc khác cũng không cần phải xen vào, nhưng vì tấm lòng nhân đạo ông dường như cũng đi xem một chút mới phải.

“Đúng vậy,” Tống Uyển biết mình không nên mở miệng, nhưng thật sự tình trạng của Sở Tương không tốt lắm, bởi vì đau đớn, bởi vì khóc lớn cho nên miệng vết thương đã bị toạc một lần, tuy rằng đã được thay thuốc, bác sĩ cũng tận lực cứu chữa nhưng vẫn không có chuyển biến tốt đẹp. Bà nghe nói Tĩnh Đường mời một bác sĩ ngoại quốc đến, cũng nghe nói người bác sĩ này rất giỏi nên luôn muốn lại đây. Có điều bà không mở miệng được, cũng không dám ra mặt nhưng bà cũng thật sự không còn cách nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.