Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 862: Hóa ra là Thẩm Vi



Anh đưa điện thoại lên tai.

“A lô!” Giọng anh trầm thấp mang theo chút lạnh nhạt. “Ai đây?”

“Sở Luật, là tôi.”

Sở Luật hơi rũ lông mi. “Xin hỏi anh là…?”

“Tôi là Đường Giang Nam.”

“Đường Giang Nam?” Sở Luật nắm chặt điện thoại. “Đường Giang Nam, Đường Tam?”

“Đúng vậy. Anh có thể gọi tôi là Đường Giang Nam, hoặc Đường Tam cũng được, đương nhiên anh cũng có thể giống Hạ Nhược Tâm vợ anh, gọi tôi một tiếng Tam ca, tùy ý anh.”

Sở Luật đứng lên, đây là ngoài ý muốn, hôm nay Đường Tam lại gọi điện cho anh. Đường Tam tên là Đường Giang Nam, là người đứng phía sau tập đoàn giải trí Giang Nam, ở trên giang hồ thực lực không yếu.

Anh với Đường Tam không tiếp xúc qua, anh là bạch, anh ta là hắc. Tuy rằng đối lập nhưng cũng không xem như là đối thủ, anh làm theo công đạo còn Đường Tam trên tay lại dính qua không ít máu, cho nên anh không thích giao thiệp cùng loại người này.

“Không biết Tam ca tìm tôi có chuyện gì?” Anh khách khí cũng là xa cách hỏi.

“Kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ muốn nói với Sở tiên sinh một câu.” Âm thanh Tam ca ngừng lại, rồi đọc một dãy số.

‘Cạch’ một tiếng, cửa văn phòng bị mở ra, thư ký còn chưa kịp đứng lên chào tổng giám đốc thì Sở Luật đã đi nhanh ra phía ngoài.

“Tổng giám đốc…”

“Lát nữa còn họp…”

Mà đáp lại cô chỉ còn các con số thang máy chạy xuống.

Sở Luật lấy điện thoại gọi đi.

“Tĩnh Đường, cuộc họp lát nữa em chủ trì một chút, anh có việc phải ra ngoài.” Nói xong anh liền ngắt điện thoại, thậm chí không cho Đỗ Tĩnh Đường kịp nói một câu.

Không lâu sau đó, bên trong giải trí Giang Nam.

Đường Tam đích thân rót một ly rượu cho Sở Luật.

“Cảm ơn.” Sở Luật tiếp nhận, ngón tay khẽ vuốt cái ly. “Có thể được Tam ca đích thân rót rượu trên đời này chắc không có mấy cái, quả là vinh hạnh cho tôi.”

“Mời anh.” Tam ca cười cười, lại rót một ly cho mình.

Hai người bọn họ, theo lý mà nói, là không nên ngồi ở cùng nhau. Nhưng lúc này bọn họ chẳng những ngồi cùng nhau mà còn bên nhau uống một chai rượu, cười, đồng thời cũng là thăm dò.

Tam ca buông ly rượu xuống, nụ cười trên mặt cũng tắt theo. Anh cười nhìn rất ôn hòa, mà anh không cười lại rất âm lãnh, dù sao đao kiếm trên giang hồ quá lâu rồi, sát ý cũng bất tri bất giác nhuộm đầy toàn thân từ trên xuống dưới.

“Tam Ca có chuyện muốn nói cùng tôi?” Sở Luật cũng đặt ly xuống.

“Dãy số kia sao Tam ca lại biết?” Anh đã tìm kiếm dãy số này nửa năm nhưng bất cứ thông tin gì cũng không thể tìm ra.

Không phải không ra, mà là thông tin chủ nhân, tên họ, mọi thứ khác đều là chỗ trống. Hiển nhiên đây là bị người ta cố tình giấu đi, nhưng trên đời này tin tức hay người nào đó anh tìm không ra thật sự rất ít.

“Dãy số kia…” Ngón tay Tam ca nhẹ nhàng vuốt cái ly. “Tôi biết anh đang tìm, trước đó vài ngày bên tôi có chuyện xảy ra, gần đây vẫn chưa xong. Còn dãy số kia…” Anh nâng ly rượu, đặt ở giữa môi mình, đột nhiên uống một ngụm.

“Là của Thẩm Vi, là số cá nhân của cô ấy, cho nên anh không tìm ra cũng rất bình thường. Cô ấy vì sao phải gọi cho Hạ Nhược tâm, tôi nghĩ hẳn là gọi nhầm số, cô ấy có lẽ đã tìm tôi, trời xui đất khiến thế nào lại gọi tới cho Hạ Nhược Tâm.”

“Các cô ấy cùng nhau mất tích?”

Sở Luật nắm chặt cái ly trên bàn, anh nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân nhưng lại không nghĩ sẽ có liên quan tới Thẩm Vi. Lúc ấy xác thật cô ấy nói cần chăm sóc cho bạn, mà người bạn này hẳn chính là Thẩm Vi.

Nhưng hiện tại bọn họ đi nơi nào?

“Đúng vậy, cùng nhau.” Tam ca đứng lên. “Gần đây tôi vẫn điều tra việc này, tra được bọn họ bị bán đi, còn bán đi đâu trước mắt tôi tra không ra.”

“Bán?” Sở Luật có chút không tin điều vừa nghe được. Khó trách nửa năm nay anh không tìm được bất cứ tin tức gì, là bởi vì bọn họ không còn ở trong nước, mà tin tức bị bán cũng đã bị phong bế đi.

Rốt cuộc báo chí, TV, internet anh đều đã đăng tìm người, giả mạo đến rất nhiều nhưng không ai là cô ấy.

“Đúng vậy.” Tam ca xoay người sang. “Anh tra không ra, tôi tra cũng không ra, chỉ có thể biết được một điều là các cô ấy đi bằng đường biển.”

Sở Luật dựa lưng vào ghế, đưa tay nâng ly lên, ngón tay anh chiết xạ qua ly trở nên trắng bệch.

“Trên biển chỉ có mấy đường có thể đi, Tam ca chuẩn bị làm gì, ra biển?”

“Không phải cách làm hay.” Tam ca cũng ngồi thẳng lên. “Tôi cũng từng nghĩ tới như anh nói, nhưng có vài điều, chúng ta nếu chọn một đường thì không có mấy cơ hội bên trong. Nếu vận may tốt thì một đường có khả năng sẽ gặp được, nhưng nếu vận may không tốt có lẽ sẽ lỡ mất thêm mấy năm thời gian.”

“Thời gian với chúng ta rất nhiều, nhưng với bọn họ thì, tôi không biết, không chừng mấy ngày nay các cô ấy giữ được mạng sống cũng khó khăn.”

“Anh tin vào vận may của mình sao? Sở tiên sinh.” Tam ca nhẹ nhàng chuyển động đồng hồ trên ổ tay mình, hỏi Sở Luật.

“Vận may của tôi luôn không tồi, hơn nữa…” Sở Luật khẽ nói. “Từ trước tới nay tôi cũng không chỉ dựa vào vận may mà dùng thực lực, vận may là một chuyện, nhưng thực lực mới khiến người ta có thể thành công.”

“Có những chuyện chỉ dựa vào vận may là không đủ.”

“Đúng vậy.” Tam ca gật đầu. “Cho nên tôi không nghĩ cầu may, hoặc chỉ dựa vào may mắn, tin rằng Sở tiên sinh cũng là không muốn như vậy?”

Luôn phải chú ý, không dám thả lỏng, bọn họ y nhiên là không dám đánh cuộc, hai người phụ nữ kia với hai người bọn họ đều không thể thiếu.

“Tôi tin rằng chúng ta phải hợp tác với nhau.” Sở Luật vươn tay đưa tới trước mặt Tam ca, Tam ca cũng như vậy. Hai người nắm tay một chút, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự lo lắng chưa hề tiêu tán.

Sở Luật đi về, sau đó trước tiên ném công ty cho Đỗ Tĩnh Đường.

“Anh cần đi một chuyến.” Sở Luật nói với Đỗ Tĩnh Đường. “Ngày về chưa xác định được, chuyện trong công ty em toàn quyền quyết định.”

“Anh không sợ em cướp mất công ty?” Vẻ mặt Đỗ Tĩnh Đường có ý không muốn làm lão đại, chỉ muốn làm trâu làm ngựa. Vị trí tổng giám đốc này có gì tốt, anh không muốn ngồi.

Chỗ cao không dễ ngồi, làm không tốt đều sẽ bị ngã chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.