Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 886: Anh không chấp nhận



Ngón tay Hạ Nhược Tâm khẽ giật giật, lại là bị ngứa rất khó chịu, theo phản xạ cô muốn gãi nhưng có vật gì đó cản ngón tay cô khiến cô mở mắt.

Cô nhẹ nhàng thở, cố gắng nhịn xuống cảm giác không thoải mái ở chân tay.

“Em tỉnh rồi.” Sở Luật sửa lại tóc cho cô. “Đừng cử động, anh bôi thuốc cho em, bôi thuốc rồi sẽ dễ chịu hơn một chút.” Nói, rồi anh đi ra ngoài, lúc đi vào trên tay đã cầm một khay thuốc.

Anh đặt khay trên đùi mình, cầm tuýp thuốc lấy một ít thuốc mỡ rồi cẩn thận bôi lên tay Hạ Nhược Tâm. Thuốc vừa được bôi lên làn da cô lập tức thấy cảm giác mát lạnh như bạc hà, ngứa ngáy cũng theo đó bớt đi một chút.

Hạ Nhược Tâm cúi đầu liền thấy anh đang cẩn thận bôi thuốc cho cô, kỳ thật tay cô bởi vì bắt đầu hoại tử, có thoảng mùi thịt hư thối khó chịu, nhưng Sở Luật không chút nào ghét bỏ, ngay cả việc bôi thuốc anh cũng sợ người khác vụng về nên tự mình làm.

Anh đứng lên, kéo chăn ra khỏi hai chân Hạ Nhược Tâm rồi cẩn thận bôi thuốc.

Hạ Nhược Tâm xoay người nhìn chằm chằm cánh tay trái của mình, có chút nặng nề khó kiểm soát khiến cô cảm thấy được có điều gì đó không đúng, còn có thần sắc Sở Luật gần đây âm trầm, thêm việc bác sĩ muốn nói lại thôi cùng ánh mắt thông cảm của y tá khi xem cánh tay trái cho cô.

“Sở Luật!” Cô gọi tên Sở Luật.

“Anh đây, sao vậy?” Sở Luật ngồi lại gần, đem khay thuốc trên đùi đặt lên bàn. “Có phải có chỗ nào không thoải mái, để anh đi gọi bác sĩ.”

“Không phải.” Hạ Nhược Tâm dùng cánh tay mới được bôi thuốc của mình đặt lên mu bàn tay anh. “Anh có thể nói thật cho em không? Có phải tay trái của em có vấn đề?” Cô cười, không có cảm giác khổ sở. Kỳ thật có thể giữ được mạng sống, có thể gặp lại anh, có thể nhìn thấy Tiểu Vũ Điểm cô đã rất mãn nguyện rồi.

Sở Luật nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, Hạ Nhược Tâm cũng cảm giác được sự ấm áp truyền từ tay anh đến.

Cô nhìn anh cười cổ vũ, thật sự cô không sợ.

“Bác sĩ nói, có lẽ phải cắt bỏ tay.” Giọng Sở Luật hơi khàn, có một số việc giữa hai người bọn họ đều không thể nhắc đến, chỉ cần chạm vào căn bản không thể chịu đựng được sự tra tấn.

Hạ Nhược Tâm vẫn đang cười, dường như bị mất một cánh tay cũng không ảnh hưởng gì tới cô, cô dùng bàn tay kỳ thật cũng rất ít cảm giác này nắm lấy tay anh một chút.

“Luật…”

“Ừ?”

Sở Luật sửng sốt một chút, cô gọi tên anh giống như trước đây. Nếu là trước đây anh nghĩ mình sẽ mừng rỡ như điên, sẽ kích động cả đêm không ngủ, nhưng hiện tại trong lòng lại đầy cay đắng, đã đem sự vui sướng đó chuyển thành sự hối hận không thể chịu đựng được.

Tất cả mọi chuyện này đều do anh làm. Anh vĩnh viễn không quên được năm đó là ai một gậy đập xuống cánh tay cô, là ai đánh gẫy xương mỏng manh của cô, là ai đã cắt đứt kinh tế của cô, khiến cô chỉ có thể làm cu li mới có thể nuôi sống bản thân cùng con gái.

Đúng vậy, là anh, đều là anh làm. Đây là sai lầm cả đời anh không thể quên được, cũng không cách nào cuộc tội được.

“Không sao đâu, đừng sợ.” Anh đưa ngón tay lên xoa trán Hạ Nhược Tâm, âm thanh rất nhỏ, cũng rất nhẹ. Hạ Nhược Tâm nghe vào trong tai, nhẹ nhàng gật đầu một cái, cô vẫn đang cười.

“Luật, em không sợ.”

Cô cười rộ lên, đôi mắt giống như trăng, không có một tia khổ sở, cũng không có một chút tổn thương mất mát. “Từ nơi đó ra được, có thể giữ được mạng sống em đã thấy đủ rồi. Có thiếu một cánh tay hay không có khác gì nhau, tuy rằng cánh tay không mọc lại được, nhưng em còn có mắt, em còn có thể nhìn, em cũng còn có miệng, có thể nói, em cũng còn một cánh tay, em vẫn có thể vẽ tranh.”

Còn có thể một lần nhìn thấy anh cùng Tiểu Vũ Điểm, em thấy là đủ rồi.

“Luật.” Cô lại gọi tên Sở Luật.

“Ừ.” Sở Luật đáp lời, khóe môi anh cũng mang theo một chút cười, nhưng ai cũng có thể thấy được trong đôi mắt sâu kia lại có một loại tuyệt vọng như thế nào.

“Luật, không sao mà.”  Hạ Nhược tâm dịch người, đem đầu dụi vào lòng anh. “Em tha thứ cho anh, em không trách anh, anh đừng tự trách mình, anh đã làm rất nhiều.”

Sở Luật nhắm mắt lại, giấu sự nặng nề vào sâu đáy mắt.

“Luật, cảm ơn anh.”

Hạ Nhược Tâm lại ngủ rồi, mà ngủ được có lẽ sẽ không thấy đau, cũng sẽ không thấy ngứa, càng sẽ không biết không lâu sau một cánh tay của cô sẽ rời khỏi cô, hơn nữa là rời đi vĩnh viễn.

Sở Luật kéo một chút chăn cho cô, sau đó ngồi thật lâu ở nơi này, không cử động.

Đột nhiên, anh che lại mặt mình, không phải dùng nước mắt có thể giải quyết được vấn đề.

Khóc không có nghĩa là thương tâm, mà không khóc lại không phải là không đau xót. Có người sự thương tâm ở trên mặt, mà có người thương lại ở trong lòng.

Nơi đó đã bị một đao xẹt qua thật sâu, rồi sau đó rỉ máu.

“Sở tiên sinh, mời theo tôi một chút.” Y tá ở ngoài cửa nhẹ nhàng gọi. Sở Luật đứng lên, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua Hạ Nhược Tâm đã ngủ, rồi mới đi ra ngoài.

Hy vọng có tin tức tốt, hiện tại hầu hết tin bọn họ nhận được đều là tuyệt vọng, cũng đều khó nhịn.

ở trong phòng bệnh, Hạ Nhược Tâm mở mắt ra, chỉ có một mình cô. Kỳ thật lúc y tá tới cô cũng đã tỉnh, chỉ muốn không ai biết.

Cô nâng cánh tay trái lên, hiện giờ muốn xem một chút, không lâu sau sẽ không còn, không chạm vào được, không cảm giác được.

Cô dùng tay phải sờ lên tay trái, nắm chặt lại vẫn còn có thể cảm giác được. Cánh tay này theo cô hơn hai mươi năm, mặc kệ từng đau đớn rất nhiều, có bao nhiêu đau lại đều thuộc về nó, cô cho rằng sẽ theo cô cả đời, tới khi cô chết đi.

Cô nhắm mắt lại, nước mắt chảy qua khóe mắt thấm vào ga giường trắng tinh.

Cô xoay mặt qua, âm thầm khóc, cũng âm thầm chịu khổ sở.

Trong văn phòng của bác sĩ, vài chuyên gia khoa chỉnh hình nổi tiếng từ các nơi đều được mời đến. Bọn họ đã tranh luận không ngừng, là cắt bỏ tay hay còn biện pháp khác, bọn họ đều đã suy nghĩ, đã nói ra, nhưng trải qua nghiên cứu cuối cùng bỏ đi cánh tay vẫn là cách tốt nhất.

“Tôi muốn giữ cánh tay của cô ấy.”

Sở Luật vẫn kiên trì, mặc kệ dùng cách gì, tốn nhiều tiền cũng được. Anh đứng lên đi nhanh ra ngoài, anh không đồng ý được, anh hoàn toàn không thể đồng ý để việc cắt bỏ một cánh tay của Hạ Nhược Tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.