Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 894: Bà sẽ không nhận



Dường như vị phu nhân này phát hiện ra điều gì đó nhưng bà chỉ cười cười, không nói nhiều.

“Tôi đi toilet một chút.” Bà đứng lên chuẩn bị đi toilet trang điểm lại. Ài, đã già rồi, phấn cũng phải dùng nhiều hơn so với hồi trẻ. Nhớ năm đó, khi bà còn trẻ cho dù không trang điểm cũng là một đại mỹ nhân, nhưng hiện giờ đã già rồi, da mặt cũng dày hơn, cần nhiều phấn hơn, nếu không trang điểm thêm một chút chính bà cũng cảm thấy không nhận ra mình.

Bà ở bên ngoài lấy gương tự soi mặt mình hồi lâu, cuối cùng than một tiếng mới đi vào toilet, ngoài ý muốn lại gặp một cô gái trẻ mang theo một đứa bé đi rửa tay, nhìn cô gái này rất quen, lại không biết đã gặp qua ở đâu, đến khi bà đến gần mới nhận ra được.

“Nhược Tâm, cháu là Nhược Tâm?” Phu nhân thử hỏi.

Hạ Nhược Tâm quay người qua, vừa thấy người tới cũng có chút ấn tượng. “Dì Canh, dì khỏe ạ.” Cô cười cười cùng Tiểu Vũ ĐIểm đi đến trước mặt bà. Đây là dì Canh, là một phu nhân cũng nổi danh ở nơi này, có quan hệ thông tồi với Thẩm Ý Quân, đối với cô cũng tốt, nhưng nghe nói đã qua nước ngoài định cư, lâu rồi không thấy.

“Đúng rồi,” cô đẩy Tiểu Vũ Điểm về phía trước một chút, “dì Canh, đây là con gái cháu, bốn tuổi rưỡi, gần năm tuổi.”

Phu nhân cúi người nhéo nhéo khuôn mặt Tiểu Vũ Điểm. “Hóa ra là con gái cháu, thảo nào dì lại thấy quen mặt như vậy. Tiểu Vũ Điểm tới gọi bà một tiếng đi.”

“Dì.” Tiểu Vũ Điểm ngọt ngào gọi, nhưng là tuyệt đối không gọi bà, chỉ muốn gọi là dì.

“Gọi bà đi.” Phu nhân sửa sai cho trẻ, muốn nghe một câu bà.

“Dì,” Tiểu Vũ Điểm vẫn một câu dì. “Dĩ vẫn còn trẻ, không phải bà.”

“Ha ha…” Phu nhân đưa tay che miệng cười. Phụ nữ đẹp cứ xem từng chi tiết là thấy, từ cử chỉ liền biết người phụ nữ này tinh tế như nào, bà chính là dạng phụ nữ quý phái nhất. Dù hiện tại tuổi đã lớn nhưng vẫn rất chú ý tới hình tượng của mình, mà Tiểu Vũ Điểm cố chấp lại khiến trong lòng bà rất dễ chịu và thoải mái.

Bà bế Tiểu Vũ Điểm lên ngắm khuôn mặt của Tiểu Vũ Điểm, thỉnh thoảng gật đầu, rất giống mẹ khi còn nhỏ, là tiểu mỹ nhân, nhất định sau này trưởng thành so với mẹ càng xinh đẹp hơn.

Bà ngắm kĩ khuôn mặt nhỏ, Tiểu Vũ Điểm vẫn cười toe với bà, giữa tròng mắt có một chút màu xanh lam.

Đứa nhỏ này… phu nhân nheo hai mắt lại.

A, bà đã biết.

Ngẫm lại mới thấy rất rõ ràng, đứa bé này khoảng bốn năm tuổi, hẳn là Sở Luật, người như Sở Giang sẽ không có khả năng đi ôm con nhà người ta, hơn nữa Hạ Nhược Tâm hiện giờ không có chồng, cho nên đứa nhỏ này là của Sở gia rồi. Nhưng bà muốn biết Tống Uyển có biết tới đứa nhỏ này không.

Bà thông minh cũng không hỏi nhiều, mà lấy ví tiền ra, từ bên trong rút ra một tờ màu đỏ. Hạ Nhược Tâm tỏ ý từ chối, phu nhân lập tức làm mặt lạnh. “Lễ gặp mặt không thể không nhận, dì cũng không mang theo cái gì nên cứ thế này đi, tuy rằng tục một ít nhưng dì của con cũng chỉ là một tục nhân.”

Tiểu Vũ Điểm cầm tiền đưa cho mẹ.

“Mẹ, để dành giúp Tiểu Vũ Điểm.”

“Vì sao?” Hạ Nhược Tâm ngồi xổm người uống, vuốt tay con, tới vai rồi đầu tóc.

“Dành để chữa chân cho chị Quả Nhi.”

Bé ngây thơ nói, tới lúc này vẫn còn nghĩ rằng chân có thể mọc ra được.

Hạ Nhược Tâm cất tiền vào trong ví của mình, tay cũng cẩn thận đặt trên bụng của bé, sau đó ôm bé vào lòng.

Tiểu Vũ Điểm ngoan như vây, về sau nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ sống khỏe mạnh.

Tiểu Vũ Điểm không rõ vì sao mẹ có chút bộ dáng khổ sở thoáng qua. Bé đưa tay vỗ bả vai mẹ, giống như lúc mẹ an ủi bé.

Vị phu nhân kia từ trong toilet đi ra cười rất vô tâm không phổi, tầm mắt bà dừng trên người Sở Tương, có điều mặt vẫn tươi cười nhưng trong lòng lại bắt đầu có chút khinh thường.

Có một số người thật không biết đầu óc nghĩ như thế nào.

***

Kỳ thật cũng không biết truyền ra như thế nào, lần sau Tống Uyển mang Sở Tương đi gặp bạn bè liền có người làm trò trước mắt bà hỏi:

“Uyển Uyển, có phải Sở Luật nhà bà có con gái bốn tuổi, chính là cô con gái Hạ gia sinh ra?”

“Đúng vậy, Uyển Uyển, bà không biết sao? Sở Giang nhà bà hình như cũng biết, tôi còn thấy ông ấy ôm một đứa trẻ, rõ ràng nhỏ hơn Sở Tương nhiều.”

“Uyển Uyển, bà thật may mắn, không phải vẫn luôn nói không có cháu nội sao, lúc này cháu ruột mình đã bốn tuổi rồi.”

Mặt mũi Tống Uyển rất khó con, còn may mà chuyện bà lấy thận của cháu để cứu Sở Tương còn không bị lôi ra, bằng không về sau bà đừng nghĩ tới việc ra khỏi cửa.

Bà bị hỏi đỏ mặt tía tai, lại không biết phải trả lời như thế nào, ngay cả việc có Sở Tương bên cạnh cũng khiến bà rất xấu hổ.

Về đến nhà bà liền trút bực tức lên người Sở Giang.

“Có phai ông đem chuyện của Tiểu Vũ Điểm nói cho người khác?”

Sở Giang bị bà hỏi có chút phiền, ông thật sự không rõ, vốn dĩ là một người tốt vì sao lại biến thành như vậy. Dù có phải ông nói hay không, chẳng lẽ đây không phải sự thật sao?

Sở Giang không giải thích, chẳng lẽ chính bởi vì Sở Tương ở đây khiến ông thật sự không thể nhận cháu gái ông, kia chính là cháu ruột của ông.

“Tôi sẽ không nhận cháu.” Tống Uyển lạnh lùng nói. Bà sẽ không hối hận, trước kia có lẽ muốn nhận nhưng hiện tại bà đã hại đứa trẻ kia đến nông nỗi như vậy, bà còn dám nhận sao. Bà đã lấy thận của cháu ruột để cho cháu nuôi, nếu bị người khác biết được bà sẽ chẳng còn mặt mũi nào gặp ai.

Nói trắng ra là, không phải bà không yêu Tiểu Vũ Điểm, cũng không phải không yêu Sở Tương, nhưng cuối cùng bà chỉ nghĩ cho chính mình. Trước kia bà thiện lương, bà cũng biến tiến lui, vì vậy rất nhiều chuyện xảy ra nhưng không có can hệ tới bà, nhưng hiện tại lại không như vậy, chuyện gì cũng liên quan tới bà, mọi chuyện đã không đơn giản như trước.

Sở Giang thật sự có cảm giác lúc này không thể nói lý với Tống Uyển.

Bà ấy không nhận, chính ông nhận không được sao?

Sở Giang thấy phiền nhưng không có biện pháp, chẳng lẽ lại dọn tới chỗ con trai ở. Sở Luật đã lâu không về nhà, bởi vì có thêm Sở Tương đã khiến cho cả Sở gia đều không an tâm.

***

Cánh tay Hạ Nhược Tâm còn bị thương, cho nên cô chỉ ở nhà rất ít ra ngoài. Chợt nhớ tới chuyện gì, cô lấy điện thoại gọi tới cho Thẩm Vi.

“Thẩm Vi, là em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.