Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 971: Không muốn nói bất cứ điều gì



“Anh Luật, chừng nào thì anh tới bệnh viện được, bác sĩ nói hôm nay dì đã khá tốt, mọi thứ đều ổn, có thể xem xét xuất viện.”

“Ừ, lát tôi qua.”

Sở Luật ném tài liệu trong tay lên bàn, cầm lấy áo khoác mặc vào rồi đi nhanh ra khỏi nơi này.

Hạ Dĩ Hiên đắc ý cầm điện thoại trong tay, sau đó nhét điện thoại vào túi xách rồi cầm tay Tống Uyển.

“Dì, cháu mới thấy, dì nên chết muộn một chút, ít nhất chờ cháu với anh Luật kết hôn hãy chết. Dì yên tâm, sau khi dì chết cháu sẽ chăm sóc tốt cho anh Luật, đương nhiên cũng sẽ tìm cho dì một bùa phong thủy tốt để chôn cất.”

Cô nói, ngón tay cũng dùng sức ấn trên cánh tay của Tống Uyển, nhưng cũng biết không thể lưu lại chút dấu vết nào trên người của Tống Uyển. Lúc này đây chính là lợi thế lớn nhất cho cô, cô làm nhiều chuyện như vậy, lại học mát xa, lại học chăm sóc người bệnh, còn phải hậu hạ vệ sinh cho bà già không thể tự làm này, đơn giản chính là nghĩ gần quan được ban lộc.

Nếu bà ấy ra đi sớm như vậy thì không phải cô không có cơ hội sao.

Cửa phòng có tiếng mở, cô vội vàng giả vờ mát xa cánh tay Tống Uyển, lại dùng khăn lông lau mặt cho bà, cười với bà, cũng nói chuyện với bà.

“Hạ tiểu thư đối với Sở phu nhân thật tốt.” Y tá vừa đến liền không khỏi tán thưởng. “Tôi có cảm giác ngay cả con gái ruột của mình có thể làm cũng chỉ như vậy, bác sĩ cũng nói ít nhiều nhờ Hạ tiểu thư chăm sóc mà Sở phu nhân mới có thể tốt nhanh thế.”

Cũng không biết là y tá nói thiệt tình hay là thêm vài phần khen tặng, nhưng lời của cô vào tai người khác thật khiến người ta thoải mái.

“Có gì đâu, đây là chuyên tôi nên làm.”

Hạ Dĩ Hiên giả vờ ngượng ngùng nói, kỳ thật cô đã phát hiện có một người mặc áo đen đang đứng ở cửa.

Anh Luật, anh có nghe được không, dì Tống cũng chỉ có em chăm sóc, nếu đổi thành người khác sẽ không cẩn thận được như vậy.

Sở Luật ở cửa xoay người đi tới phòng viện trưởng, anh muốn cùng viện trưởng nói một chút, về chuyện Tống Uyển xuất viện có cần chú ý hay yêu cầu gì cần ghi nhớ.

***

Lúc này ở trong một bệnh viện khác, bảo mẫu Tần Tuyết Quyên của Lục gia nhẹ nhàng xoa lưng cho Hạ Nhược Tâm. “Con ngoan, đừng nóng vội, đừng nóng vội, uống chậm một chút, uống một chút, một chút thôi, không cần phải vội vàng như vậy.”

Hạ Nhược Tâm cố gắng nhịn xuống nhưng không cách nào được đành nằm bò nôn ra.

Dạ dày cô vốn dĩ đã không tốt, lại bởi thời gian dài không ăn cơm cho nên căn bản không tiếp nhận được một chút đồ ăn, ăn cái gì liền nôn ra cái đó, chỉ có thể uống nước.

Hiện giờ sinh mạng cô đều dựa vào nước dinh dưỡng truyền vào, nhưng cô cần phải thích ứng với việc ăn uống, như vậy mới có thể tốt, mới có thể rời khỏi giường bệnh. Thật vất vả sống sót một lần cô mới thấy thấy sinh mạng thấy đáng quý, cũng quý trọng lương thực.

Cô muốn mỗi ngày tự ăn được một miếng, đúng vậy, mỗi ngày chỉ cần thêm một miếng là cô có thể chiến thắng, đúng hay không?

Nhưng đã lâu như vậy, cô đã lãng phí biết bao nhiêu đồ ăn nhưng vẫn ăn không vào thứ gì, huống chi còn có chân của cô. Cô chính là giống như một phế nhân, thâm chí ngay cả việc đi vệ sinh cũng chỉ có thể làm ở trên giường bệnh.

“Con ngoan, không sao đâu, đừng nóng vội.” Tần Tuyết Quyên cẩn thận nhẹ nhàng xoa mái tóc ngắn ngủi của Hạ Nhược Tâm. Một đứa trẻ đáng thương như vậy, cũng thật tạo nghiệt, không biết ai ra tay nặng như thế, đây chính là không cho người khác con đường sống.

“Trước tiên cứ ngủ đi đã.” Tần Tuyết Quyên đỡ Hạ Nhược Tâm nằm xuống, sau đó đắp chăn cho cô.

“Dì Tần, thế nào rồi?” Tiểu Mã đứng ở cửa phòng bệnh nhỏ giọng hỏi. Anh phải biết tình huống, để lát Vinh thiếu hỏi tới anh cũng có thể trả lời.

“Cậu lấp ló ở đó làm gì, trông như trộm cướp vậy.”

Tần Tuyết Quyên mắng Tiểu Mã một cậu, lại nhớ tới nơi này còn có người bệnh, mà dường như giọng bà hơi lớn. Nhìn lại thấy Hạ Nhược Tâm đã ngủ, lúc này bà mới thở nhẹ nhõm một hơi.

“Cháu sợ.” Tiểu Mã vẫn tránh ở góc tường, sống chết cũng không vào phòng.

“Có gì đáng sợ?” Tần Tuyết Quyên trừng mắt nhìn anh. “Chỉ là mặt bị thương, cô ấy đâu có ăn thịt người.”

“Cháu không nói chuyện này.” Tiểu Mã giơ tay lên như kiểu đầu hàng. “Cháu là đàn ông còn cô ấy là phụ nữ, nam nữ thụ thụ bất thân, vẫn nên có chút khoảng cách mới tốt.” Tuy nói vậy nhưng diện mạo cô gái này anh cũng không biết.

“Đúng rồi, dì Tần.” Anh vội vàng kéo tay Tần Tuyết Quyên. “Dì còn chưa nói cho cháu, cô ấy thế nào? Hôm nay có tốt hơn chút nào không, lát nữa Vinh thiếu sẽ hỏi.”

“Ài…” Tần Tuyết Quyên than một tiếng. “Vẫn như vậy, bác sĩ nói dạ dày không tốt lắm, đã bị tổn thương. Hiện tại vẫn không ăn được gì, mỗi ngày dì cũng chỉ cho uống chút canh nhưng mỗi lần uống vào đều nôn ra.”

“Cũng may cô ấy cũng cố gắng, bằng không thành ra như vậy có lẽ đã tìm tới cái chết.”

Tiểu Mã rùng mình một chút, cũng đúng vậy. Hơn nữa anh còn chưa nói cho Tần Tuyết Quyên biết, cô gái này là do anh phát hiện đầu tiên, khuôn mặt kia, mẹ ơi, quả thật anh không dám nhớ đến. Đây chính là giống như một chiếc xe bị tai nạn nặng, dùng một câu hoàn toàn biến dị dạng hình dung cũng không phải nói quá.

Hiện tại đã băng bó nên không nhìn thấy, cũng không biết cô gái này có thể tiếp nhận bộ dáng như quỷ hiện tại của mình không.

“À, dì Tần, cô ấy có nói chuyện của cô ấy không?”

Tiểu Mã lại hỏi, người đã tỉnh được mấy ngày rồi, không phải cũng nên nói vài câu sao. Chưa tới chuyện khác, nhưng chí ít bọn họ cũng muốn biết tên cô ấy.

Tần Tuyết Quyên lắc đầu. “Cái gì cô ấy cũng không muốn nói.”

“Cái gì cũng không nói à?” Tiểu Mã có chút thất vọng.

“Như vậy cũng là lẽ thường.” Trong lòng Tần Tuyết Quyên cũng biết Hạ Nhược Tâm khổ. “Ai trải qua chuyện này còn muốn nói ra, có khác gì sát muối vào vết thương của mình. Cho nên chúng ta cũng đừng ép cô ấy, nếu cô ấy muốn sẽ nói cho chúng ta, còn nếu không muốn thì cũng chẳng có cách nào, đúng không?”

“Đúng, đúng. Đúng là không thể ép, không thì chẳng phải bức tử người ta.” Tiểu Mã không ngừng gật đầu, anh lau mặt mình một chút, cũng biết phải nói gì với Lục Cẩm Vinh.

“Không xong rồi!” Suýt chút nữa anh nhảy dựng lên, còn khiến Tần Tuyết Quyên giật mình hoảng sợ.

“Làm sao vậy? Có chuyện gì?”

Tiểu Mã xụ mặt, xong rồi, anh đã quên mất.

“Đến giờ cháu phải đi đón Vinh thiếu.”

“Vậy sao còn không mau đi đón đi?” Tần Tuyết Quyên nhéo tai Tiểu Mã. “Nếu khiến Vinh nhi nhà ta phải đợi lão nương sẽ đánh gãy chân ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.