Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 977: Thu không đủ chi



“Ừ.” Sở Luật nhàn nhạt trả lời, sau đó đi vào, theo thói quen anh thẳng tới phòng Tống Uyển đang nằm.

Bên trong, Hạ Dĩ Hiên ngồi bên cạnh vừa nói chuyện vừa mát xa cơ bắp cho Tống Uyển. Cũng bởi vì được chăm sóc từng chút như vậy, cho nên dù Tống Uyển đã ngủ hơn ba tháng, người không tỉnh lại nhưng vẫn rất khỏe mạnh, người cũng béo hơn một chút. Chỉ là, bà vẫn chưa tỉnh.

“Anh Luật, anh về rồi.” Hạ Dĩ Hiên đứng lên đi tới cạnh Sở Luật.

Cô cười, sau đó kéo tay Sở Luật đưa anh tới xem Tống Uyển. “Hôm nay dì hơi cử động, có phải là sớm tỉnh hay không?” Cô vui vẻ nói, nhưng kỳ thật trong lòng lại nhếch miệng. Động, động cái rắm, ngủ như lợn chết, cứ thế này còn không chịu chết vì béo, mỗi ngày phải dọn nước tiểu với phân cô đều thấy phiền.

Sở Luật đi tới cầm tay Tống Uyển. Tay bà vẫn ấm bình thường, so với người bình thường có lẽ lạnh hơn một chút nhưng sắc mặt không tồi. Còn chuyện tỉnh lại, có thể có kỳ tích nhưng không phải là hiện tại.

“Cảm ơn em.” Câu này là anh thật tình với Hạ Dĩ Hiên, cô chăm sóc cho mẹ anh rất tốt, mặc kệ trước kia thế nào, ít nhất anh nhớ kỹ phân tình này.

“Đây là em nên làm.” Hạ Dĩ Hiên cười đơn thuần giống như một đứa trẻ, sau đó ôm lấy cánh tay anh, trước kia cô cũng thường xuyên như vậy, anh Luật, hẳn là chưa quên đúng không.

Sở Luật cũng không đẩy cô ra, mà lúc này Sở Tương đang đừng ở ngoài cửa, tay nó bóp chặt con búp bê trong lồng ngực, gương mặt trẻ con đang chậm rãi biến âm trầm.

Nó dùng sức đóng mạnh cửa lại, sau đó chạy tới phòng mình ôm búp bê khóc lớn lên.

Bà nội ngủ rồi, bà không tỉnh lại, ba lại có thêm một dì, tuy rằng không có em nhưng ba vẫn không thích nó.

Sợ Luật mặc kệ Sở Tương, trước giờ với người anh không thích đều sẽ không có một phần quan tâm, tóm lại nhà này sẽ không bạc đãi Sở Tương, ăn mặc đi ở của nó sẽ có người chú ý nhưng không phải là anh.

***

Anh lấy một thẻ quét vào thang máy, tháng máy mở ra, từ tầng mười tám đến tầng hai tám là cách nhau mười tầng. Khoảng cách mười tầng này đã là một nửa tòa nhà Sở Thị trước kia.

Anh có thể lên cao hơn, cũng là có khả năng nhìn xa hơn, đương nhiên cũng đã đem những kẻ chỉ ăn kéo trú trùng đá ra ngoài.

“Anh họ, nơi này thật không tồi.” Đỗ Tĩnh Đường vừa tiền vào liền sờ hết cái này đến cái khác. Anh còn chưa tới được mấy lần, tòa nhà cao ốc gần ba mươi tầng, nhìn bên ngoài xe cộ đều nhỏ như con kiến.

Đương nhiên anh cũng có văn phòng lớn như Sở Luật, nhưng anh không thích cao quá, cho nên lựa chọn ở tầng năm, anh rất vừa lòng, đương nhiên cũng vẫn thường tới đây la cà linh tinh với Sở Luật.

“Bên kia thế nào?” Sở Luật hỏi Đỗ Tĩnh Đường.

Đỗ Tĩnh Đường đi tới thả người ngồi xuống sô pha: “Cổ đông bên kia bắt đầu nóng nảy, từ lúc chúng ta xuống tay bắt đầu thu mua cổ phiếu của Sở thị bọn họ bắt đầu lo lắng.”

Hơn nữa cổ phiếu trong tay Mân Quốc Thịnh đã bán đi một phần ba, mà một phần ba này hiện đã nằm trong tay Sở Luật, hiển nhiêu hai phần ba sau cũng đều là vật trong tay họ.

Đầu óc như Mân Quốc Thịnh mà cũng muốn đấu cùng Sở Luật, khó trách anh họ anh luc trước từ bỏ thân phận tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị cũng không tha thiết gì, bởi vì anh vốn dĩ đã quyết định đổi một tòa nhà khác, mà tòa nhà Sở Thị mới này là một tòa sang trọng nhất ở khu đô thị mới phần hoa. Tòa nhà theo kiểu mới, bao gồm cả ăn phòng, giải trí, siêu thị. Đỗ Tĩnh Đường kỳ thật lúc trước nên nghĩ tới mới phải, ông anh họ này của anh trước giờ đều luôn không hài lòng với thực tại, cũng sẽ không ở một vị trí trên cao mà trì trệ không tiến.

Tòa nhà cũ của Sở Thị chỉ có mười tám tầng, mà với dã tâm của Sở Luật sẽ không thấy thỏa mãn được. Hơn nữa hiện tại nơi nơi đều xuất hiện các tòa nhà hơn hai mươi ba mươi tầng, lấy tính tình của anh sao có thể cam nguyện vĩnh viễn ở tầng mười tám thấp bé ấy.

Có điều chỉ là chưa kịp thực hiện thì đã xảy ra chuyện Mân Quốc Thịnh.

Sở Luật mở máy tính, hiện tại giá cổ phiếu tập đoàn Sở Thị giảm xuống rất thấp, dường như đã đến thời điểm mấu chốt. Dự án bọn họ đã chuẩn bị ký ba năm kia, lúc trước người ký những hợp đồng đó đều là anh, là Sở Luật, trên hợp đồng rõ ràng viết, nếu đổi thành người khác thì hợp đồng không có hiệu lực, những người rót vốn sẽ thu lại vốn về, những gì bỏ ra sẽ phải bồi thường. Lúc trước anh đã phải bồi thường ít nhiều, anh sẽ khiến Mân Quốc Thịnh cũng phải bồi thường tương ứng.

Bên này mọi chuyện bắt đầu đi vào quy đạo, nhưng với người nào đó mà nói, nói thẳng ra chính là Mân Quốc Thịnh, hắn đã bắt đầu sứt đầu mẻ trán.

“Sao, lại giảm sàn sao?”

Anh không dám mở máy tính lên, cũng không dám nhìn thị trường chứng khoán hôm nay. Tiếp tục đi xuống như vậy anh sẽ phải dùng tiền bạc của Mân gia để chống đỡ cho Sở Thị, hơn nữa dự án kia cũng bắt đầu khởi động cứ như án tử trước mặt. Dự án cần rót vào lượng tiền rất lớn, hiện tại tiền giống như nước chảy. Anh chỉ biết dự án này kiếm được rất nhiều tiền, kiếm tiền thì có thể mua một tòa nhà lớn mười tám tầng, hơn nữa ngay cả đất cũng là của mình, nhưng lại không nghĩ tới giai đoạn đầu tư sẽ cần nhiều tiền như vậy, nhiều tới mức anh căn bản không thể xoay sở được. Gần đây anh đã phải dựa vào Mân gia để vay tiền ngân hàng, chờ đến khi hạng mục hoàn thành có thể một lần trả hết, cũng chính là đến lúc anh kiếm được tiền. Nhưng hiện giờ thu không đủ chi, mấy hôm nay đụng vào khoản ào cũng thúc giục, anh bóp trán mình, đã mấy ngày ngủ không ngon.

“Tổng tài, Hàng Ngọc lại đòi tiền.” Trợ lý của anh cẩn thận nói.

“Muốn bao nhiêu?” Mân Quốc Trịnh vỗ vỗ trán, đau tới mực chửi thề.

Tiền, tiền, lại đòi tiền, anh có bao nhiêu tiền mà đòi?

“Muốn năm ngàn vạn.” Trợ lý nói ra những lời này cũng thấy đau lòng. Hoàn cảnh công ty anh cũng hiểu nhất, hiện tại đừng nói năm ngàn, liền tính năm trăm vạn công ly cũng không có, đã rất khó khăn. Hơn nữa còn chuyện phiền toái nhất là ngân hàng đã không muốn cho bọn họ vay nữa.

- --

P/s: Có việc bận nên mình đăng gấp, chưa beta, đêm sẽ beta lại, mong các bạn thấy lỗi chính tả cứ bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.