Đường Tuế Như nằm trên giường bất an trở mình, lòng bàn tay nhỏ chống đỡ mỗi chỗ đều cứng rắn, giống như tảng đá.
“A..” Cô chật vật mở to mắt, tầm mắt thấy quen thuốc để nội tâm cô lập tức sa sút.
Vậy mà trong phòng Diệp Cô Thâm.
Chẳng lẽ, anh ta độc thân vạn năm, có ý đồ bất chính với cô?
Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài càng gần, hai tay cô lập tức che ngực, thân thể nhỏ nhắn rúc vào một chỗ, trừng to mắt nhìn cửa chằm chằm.
Trong tay Diệp Cô Thâm mang theo cơm hộp, mắt đen nhìn lướt qua cô “Tôi không có hứng thú với tấm phẳng.”
“Tấm phẳng? Anh nói ai tấm phẳng đâu?” Đường Tuế Như nổi giận.
Cô để chân trần, nhảy xuống giường, ngực nhấp nhô chạy về phía anh “Diệp Cô Thâm! Anh nhìn kỹ cho tôi, ai là tấm phẳng?”
Anh vừa cầm đồ ăn, vừa nghiêng đầu liếc mắt, áo ngực màu hồng viền ren thêu hoa như ẩn như hiện lộ ra phấn nộn mềm mại..
Cô để đồ rằn ri xuống, nghiêm nghị nói “Chị đây gọi là mặt trẻ con, ngực bốc lửa! Biết bạn học gọi tôi thế nào sao?”
Ánh mắt đen nhánh của Diệp Cô Thâm hơi trầm, gân xanh hai tay nhô ra, ra vẻ bình tĩnh nói “Không biết.”
Cô là một cô gái, trước mặt nam nhân hở ngực lộ nhũ, đây là lần thứ mấy, người của Đường gia giáo dục cô thế nào?
Cô vợ nhỏ tương lai của anh, chỉ có thể cho một mình anh nhìn.
Cô nhìn chằm chằm đồ ăn ngon trên bàn, cũng mặc kệ tình huống như thế nào, nước miếng trong miệng tràn lan, bụng kêu gào.
Thật đói a…
Thật muốn ăn!
“Thủ trưởng, đây là cho tôi?” Cô đưa tay lấy đũa bạc.
Cô vừa đụng vào, cổ tay liền bị một tay to nắm lấy cổ tay, lòng bàn tay thô ráp chạm vào da thịt mịn của cô, đây là sức mạnh của tay quân nhân.
Cô nhếch môi, lộ ra bộ dáng vô cùng đáng thương, mắt to nhìn anh chăm chú “Thủ trưởng tôi đói…”
Diệp Cô Thâm lôi léo cô, xoay người nhìn ra cửa “Đi rửa tay.”
Hù chết cô, còn tưởng không cho cô ăn đâu.
Cô vội vàng chạy đi rửa tay, lúc đi ra, Diệp Cô Thâm đã ngồi bên cạnh bàn bắt đầu ăn.
Cô cầm đũa, bưng lên bát nhỏ, cười tủm tỉm nói “Thủ trưởng, có phải tôi bị cảm nắng rất nghiêm trọng, tôi cảm thấy mình mất nước, anh nhìn cánh tay này, da đều phơi đến rơi mất, nóng bỏng, giống như lột một lớp da, anh nhìn tôi có thể về nghỉ ngơi hay không? Nếu quả thật ở đây xảy ra chuyện, anh cũng không dễ bàn giao, đúng không?”
Ánh mắt Diệp Cô Thâm nhìn tay cô, không đổi sắc nói “Chúc mừng cô hy sinh xả thân, buổi chiều nghỉ.”
Cô đối với nửa ngày nghỉ không có hứng thú chút nào “So! Tôi có thể trở về sao?”
Đây mới là trọng điểm a.
Diệp Cô Thâm nhìn hai con ngươi chờ mong của cô, thuận miệng hỏi “Bạn học cô hình dung như thế nào?”
Cô cúi đầu kẹp một khối sườn kho, vui vẻ ăn “Anh đưa tôi trở về, tôi sẽ nói cho anh biết.”
“Đường ba tuổi...thật phù hợp với cô.”
“Anh mới ba tuổi đâu! Tôi mới không ngây thơ.” Hôm nay nhất định cô phải trở về, còn có người chờ cô đâu.
Diệp Cô Thâm ăn cơm rất nhanh, nhưng không ăn như hổ đói, ngược lại vô cùng ưu nhã thong dong.
Người này thật ra là một công tử nhà giàu a?
Mới không phải quân nhân thẳng thắn cương nghị?
Lúc ăn cơm, cô lờ mờ nghe thấy có người đang nói chuyện ở bên ngoài, còn giống như có tên cô.
Hậu tri hậu giác cô mới kịp phản ứng “Thủ trưởng, tại sao tôi lại ở chỗ anh?”