Tân Hôn

Chương 12: Em trai



Khi Lý Cẩm Thành tỉnh lại, sau gáy truyền đến một trận đau nhói, trên đỉnh đầu là trần nhà loang lỗ rơi xuống, chóp mũi thoang thoảng mùi thuốc sát trùng.

Cậu nằm trên giường, hai tay bị trói ở đầu giường, trước mặt là bốn nam nhân trẻ tuổi thoạt nhìn như mới hai mươi tuổi, lúc này đang chơi trò chơi điện tử.

Lý Cẩm Thành nhìn thoáng qua bốn phía cảm thấy nơi này là một phòng trọ giá rẻ.

“Trần, Trần Nghiêu, hắn tỉnh.”

“Đồ ngu! Đã nói mày không được nói ra tên chúng ta!”

Người nói chuyện bị ba người khác vây quanh ở giữa, nam nhân tóc dài đá một cái vào tên mập mạp vừa mới nói chuyện.

Hành động của hắn lại làm cho người khác mặc áo sơ mi màu đen không có tay, lộ ra hình xăm trên cánh tay phải nam nhân không cho là đúng, lại hút một điếu thuốc, hắn mới nói: “Sợ cái gì? Đợi cho chúng ta chụp được những thứ kia, chỉ sợ hắn đời này cũng không dám nói không với chúng ta.”

Lý Cẩm Thành ngẩng đầu nhìn hướng bọn họ, nói: “Lý Gia Tuấn bảo các ngươi làm?”

Cũng không biết có phải là lỗi giác của mình hay không, vài người cảm thấy vẻ tươi cười trên mặt Lý Cẩm Thành có chút quỷ dị.

Vui vẻ, hài lòng, làm cho người khác cảm thấy giống như đã đạt được điều mình mong muốn.

“Biến, biến thái.”

Nói chuyện chính là kẻ mập mạp lúc đầu nói cậu đã tỉnh lại, cũng không biết là bởi vì hắn nhát gan, hay là hắn vốn là người nói lắp khi nói chuyện cứ đứt quãng.

“Các cậu là ai? Cướp? Kẻ cặn bã? Bắt tôi đến nơi đây, tiếp theo có phải chụp hình cảnh tôi bị các cậu cưỡng bức?”

“Đủ thông minh a.”

Nói chuyện chính là kẻ mặc áo sơ mi màu đen không có tay, hắn hút thuốc đi tới hung hăng tát Lý Cẩm Thành mấy cái, hắn mới nói: “Đừng quá kiêu ngạo!”

Miệng tràn ngập một vị rỉ sắt, Lý Cẩm Thành cười tỏ vẻ không sao cả, nói: “Tôi đã cho người báo cảnh sát.”

Nụ cười của cậu hiển nhiên kích thích kẻ vừa mới đánh cậu, từ trên cao nhìn xuống ở trên bụng Lý Cẩm Thành ác độc đạp mấy đá, hắn mới nói: “Thằng khốn, lừa ai đó? Tao đã xem qua thông tin ghi chép trên di động của mày, hơn nữa, trước khi mày xuống xe bọn tao đã mai phục ở nơi đó, mày nghĩ rằng bọn tao không nghe thấy lời mày nói hay sao?”

“Tôi không lừa các cậu.” Nói xong câu này, Lý Cẩm Thành tươi cười càng thêm rạng rỡ nói: “Các cậu muốn cái gì? Tiền?”

Người nọ chỉ cười, nói: “Biết mày có tiền! Hơn nữa có rất nhiều tiền! Đáng tiếc tao hận nhất chính là kẻ có tiền! Đừng nói chi là loại heo chó không bằng, súc sinh vong ân phụ nghĩa như mày!”

Nói xong người nọ lại ngồi xổm xuống hung hăng tát cậu mấy bạt tay, Lý Cẩm Thành cảm thấy mặt mình đau đến chết lặng, nhưng bụng truyền đến đau đớn lại làm cho cậu vô cùng thanh tỉnh, miễn cưỡng nở nụ cười một chút, cậu mới nói: “Lý Gia Tuấn nói về tôi như thế nào? Hắn nói cái gì các cậu đều tin? Sẽ không sợ hắn lừa các cậu?”

“Chậc! Thằng khốn, nói cũng nhiều quá a!”

Thấy người nọ lại muốn động thủ, Trần Nghiêu là người nhẫn nhịn nhất trong bốn người ngăn hắn lại, nói: “Được rồi, đừng đánh đến mẹ hắn cũng không nhận ra, một lát chúng ta còn phải chụp được bộ dáng của hắn.” Dừng một chút, hắn còn nói: “Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên, mẹ hắn là một người bị bệnh thần kinh, đã sớm nhảy lầu chết.”

Người này không hổ là kẻ đứng đầu, thấy biểu tình trên mặt của Lý Cẩm Thành dần trở nên lạnh lùng, bốn người cười càng vui vẻ.

“Trước chích cho hắn, sau đó để đầu hắn hướng về phía ống kính.”

Nói xong Trần Nghiêu ngẩng đầu nhìn trần nhà, nói: “Nơi này ánh sáng thật tốt.”

“Muốn cưỡng bức cứ cưỡng bức, chích thuốc làm gì?”

Lý Cẩm Thành có vẻ quá mức bình tĩnh, kẻ đang chuẩn bị chích cho cậu tức giận đến cười, nói: “Mày không phải có vị hôn phu rất có tiền sao? Đợi cho hắn thấy bộ dáng dâm đãng của mày, mày cảm thấy hắn có còn cần mày nữa hay không?”

Quả nhiên là Lý Gia Tuấn nghĩ ra được cách một mũi tên bắn được hai con nhạn, muốn hủy hoại cậu đồng thời phá hoại tình cảm của cậu và Hà Chấn Hiên. Cảm giác trên cánh tay truyền đến một chút đau đớn, Lý Cẩm Thành phối hợp đối với người nọ nở nụ cười một chút, nói: “Các cậu hẳn là không có cơ hội như vậy.”

“A! Vừa mới nhìn qua lạnh như băng, không nghĩ tới cười rộ lên lại quyến rũ như vậy!”

Khi nói chuyện, tay người nọ đã vuốt ve mặt của cậu, sau đó bàn tay thay đổi phương hướng, tiến vào trong cổ áo của cậu.

Cảm giác thực ghê tởm, nhưng không bao lâu ý thức của Lý Cẩm Thành bắt đầu trở nên mơ hồ.

Hoảng hốt nghe thấy thanh âm cửa bị mạnh mẽ đá văng, Lý Cẩm Thành đã hoàn toàn rơi vào trong ảo giác.

Cậu mơ mơ màng màng nghĩ, đây chắc chắn không phải đơn thuần là xuân dược.

Thân thể nóng lên, cậu nghe thấy có người nói chuyện với mình, lập tức lại có người đem mình ôm vào trong ngực.

Cậu mở to mắt, nhưng cậu lại không thấy rõ trước mắt, chỉ cảm thấy có một hình ảnh gì đó được ánh sáng bao trùm.

Ánh sáng màu tím, vặn vẹo biến mất, thay vào đó là màu trắng, sau đó xuất hiện một cậu bé, miệng cậu bé phun ra làn sương mù, dần dần sương mù biến thành một con rắn, con rắn lại hóa thành một vũng nước, trên mặt nước ầm ầm thoát ra một ít bọt khí.

Trong thân thể Lý Cẩm Thành xen lẫn hai loại cảm giác, cực độ khoái cảm và cực độ khát vọng, cậu cảm giác thân thể của mình trôi nổi trên mặt nước, sau đó một mảnh ánh sáng chói mắt, cậu lại nghe được tiếng người ồn ào, chỉ là như từ xa xôi vọng lại, làm cho cậu làm thế nào cũng nghe không rõ ràng lắm.

Đến cuối cùng, cậu chỉ nghe được có người không ngừng kêu tên của cậu.

“Cẩm Thành, Cẩm Thành.”

Thanh âm trầm thấp có từ tính, mang theo khàn khàn, cảm xúc lạnh như băng, thanh âm nghe rất quen thuộc, cũng làm cho người an tâm.

Lý Cẩm Thành cảm thấy mỏi mệt đến cực điểm, cuối cùng cậu mất đi ý thức.

Nhưng trong tiềm thức, cậu cảm thấy mình đã được an toàn.

Tựa như nằm trong một giấc mộng dài, lúc tỉnh lại Lý Cẩm Thành cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trên người cũng khó chịu vô cùng.

Cậu muốn uống nước, đợi cho cậu nghiêng đầu thì nhìn thấy Hà Chấn Hiên đứng ở bên cửa sổ, bên ngoài sắc trời như gần sáng.

Nghe Lý Cẩm Thành kêu mình, Hà Chấn Hiên lấy lại tinh thần đi đến trước mặt cậu, nói: “Tỉnh rồi sao?”

Miệng của cậu cong lên nụ cười yếu ớt, ánh mắt ôn hòa, giống như động tác anh vuốt tóc mình.

“Em muốn uống nước.”

“Xin lỗi.”

Lý Cẩm Thành uống xong gần hai ly nước, mới cảm giác mình tốt lên một ít, Hà Chấn Hiên kê cao gối đầu, làm cho cậu tựa vào, nói: “Đỡ hơn chưa?”

“Vâng.” Mắt nhìn sắc trời bên ngoài, Lý Cẩm Thành nói: “Trời sáng mau quá?”

“Không, sắp tối rồi, sau khi rửa ruột kết thúc em lại mê man một ngày.”

“Xin lỗi…”

Hà Chấn Hiên lắc đầu, nói: “Em sớm biết rằng có người sẽ gây bất lợi cho em?”

Lý Cẩm Thành gật đầu, nói: “Bắt được mấy người hôm trước không?”

“Bắt được.”

Tuy rằng không biểu hiện ra, nhưng Lý Cẩm Thành vẫn cảm giác được Hà Chấn Hiên tức giận, biết anh vì lo lắng cho mình Lý Cẩm Thành nắm chặt tay anh, một lần nữa giải thích với anh.

“Có biết ai lên kế hoạch chuyện này hay không?”

“Lý Gia Tuấn.”

Thấy Hà Chấn Hiên kinh ngạc nhìn mình, Lý Cẩm Thành nói tiếp: “Hắn trước đây luôn không muốn em gả cho anh, nói anh đang gạt em, cuối cùng cũng sẽ vứt bỏ em, nhưng em nhìn ra được ánh mắt hắn nhìn anh có tình ý.”

“Anh không có ấn tượng gì với hắn cả”

“Điều này cũng không thể trách anh, đúng rồi, lúc nào thì anh nhận được tin tức?”

“Sau khi quen em không lâu, anh nghe theo đề nghị của ông nội cho người đi theo em…” Thấy Lý Cẩm Thành vẫn không động tĩnh gì nhìn mình, Hà Chấn Hiên cảm thấy ngượng ngùng, nói: “Lúc trước anh thiếu chút nữa bị bắt cóc, cho nên… xin lỗi.”

Hà Chấn Hiên tuy rằng không nói rõ, nhưng Lý Cẩm Thành nghe hiểu ý trong lời nói của anh, nghĩ đến Hà gia quyền thế tài phú, thường những người có quan hệ dính liú với họ ít nhiều cũng đã gặp phải chuyện như vậy.

“Cho nên khi em bị bắt cóc anh sẽ biết được?”

“Phải, có điều…”

KhinLý Cẩm Thành bị dìu vào phòng trọ thì người của anh lại bị hai người tự xưng là nhân viên của văn phòng thám tử ngăn lại, sau đó anh mới biết đượcnLý Cẩm Thành dường như đã sớm dự liệu có người sẽ gây bất lợi cho cậu, hơn nữa hai người kia đã dựa theo chỉ thị của cậu mà báo cảnh sát, mục đích là làm cho kẻ giấu mặt xuất hiện.

Bởi vậy sau khi Hà Chấn Hiên tới nơi đó, anh cũng chỉ có thể chờ cảnh sát đi vào cứu Lý Cẩm Thành.

“Ôm em đi bệnh viện là anh?”

“Phải”

Lý Cẩm Thành tươi cười chân thành nhìn về phía anh, nói: “Cám ơn.”

“Không cần… Chỉ là em làm như vậy quá nguy hiểm, bọn họ chích cho em thuốc chứa rất nhiều thành phần, nếu không phải em đúng lúc được đưa đến bệnh viện, nói không chừng em sẽ vì thế mà chết…”

“Em không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như thế, nhưng dù như thế nào, em hy vọng hắn sẽ bị trừng phạt xứng đáng.”

“Em không cần phải làm như vậy, anh có thể giúp em mà.”

“Không, chuyện này không giống…”

Nói xong Lý Cẩm Thành cúi đầu, chỉ nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm của hai người không tiếp tục nói nữa.

Từ ngày quen biết đến nay, Lý Cẩm Thành là một trong số ít những người làm cho Hà Chấn Hiên nhìn không thấu nhất, tuy rằng thoạt nhìn nhẹ nhàng như mây gió, nhưng lại giống như hiểu rõ tất cả, thỉnh thoảng, biểu tình trên mặt cậu sẽ có vẻ rất thâm trầm, đó là một loại bình tĩnh không giống như người bình thường. Nhớ đến tư liệu mình nhìn thấy lúc trước, Hà Chấn Hiên nhìn về phía cậu, nói: “Bọn họ vẫn luôn đối xử với em như vậy sao?”

“Phải a, bằng không em làm sao có thể biết trước dự liệu được hắn sẽ đối với em làm chuyện như vậy?”

“Hắn là em trai của em.”

“Em đối với hắn như anh em, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ như vậy.”

Đối với một người mà nói, trên thế giới quan trọng nhất kỳ thật cũng chỉ có mấy thứ, tình thân, tình yêu, tình bạn, sự nghiệp, mà ở trong lòng đa số người, tình thân lại được bọn họ đặt lên vị trí hàng đầu. Hà Chấn Hiên biết người nhà Lý Cẩm Thành đối xử với cậu không tốt, nhưng cụ thể chi tiết anh không thể nào biết được, nghĩ cậu sống trong hoàn cảnh như vậy hai mươi mấy năm Hà Chấn Hiên ngay cả lời an ủi cũng nói không nên lời.

“Kế tiếp, em muốn anh làm cái gì?”

“Mặc kệ ai cầu xin, em nhất định phải làm cho Lý Gia Tuấn ngồi tù.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.