“Cậu đừng vội, tôi lập tức đi tìm bé, chúng ta cùng đi tìm Vũ Sâm.”
Cậu thay giày tắt đèn, Lý Cẩm Thành lại hướng về hướng nhà bếp, cậu lớn tiếng nói: “Chị Phương, em có việc ra ngoài một chút!”
“A?”
Ngụy Xuân Phương từ phòng bếp đi ra, Lý Cẩm Thành đã không còn thấy ở trong phòng.
Lúc Lý Cẩm Thành nhìn thấy Nhậm Vũ Kiều, thì cậu ta đang ngồi ở trong xe hút thuốc, trên vẻ mặt có chút thâm trầm. Vẻ mặt cậu ta xem vẫn bình tĩnh chỉ là Lý Cẩm Thành hiểu rõ cậu ta, khi sự tình càng nghiêm trọng, cậu ta sẽ biểu hiện càng thêm bình tĩnh, mặc dù lúc này cậu ta đã tâm loạn như ma.
Mở cửa xe ngồi vào Lý Cẩm Thành nói: “Chúng ta đi trường học nhìn trước?”
“Được.”
Lý Cẩm Thành kỳ thực rất hi vọng Nhậm Vũ Sâm chỉ là do chú Trương không cẩn thận bỏ qua, nhóc vẫn chờ ở nơi đó, nhưng đến khi cậu cùng Nhậm Vũ Kiều tới trường học, mới phát hiện nơi đó cửa lớn đóng chặt, bên trong không có bất kỳ ai.
Lòng của hai người cùng chìm xuống, sau khi lên xe Lý Cẩm Thành nói: “Cậu bình thường buổi tối thường dẫn Vũ Sâm đi nơi nào? Chúng ta trước tiên đi nơi đó tìm xem được không?”
“Sân chơi, còn có chúng tôi thường đến một cửa hàng đồ ngọt gần nhà.”
“Vậy thì đi chỗ cửa hàng đồ ngọt.”
“Được.”
Dọc theo con đường Nhậm Vũ Kiều không nói lời nào, Lý Cẩm Thành liếc cậu ta một cái, lại chần chờ rất lâu, cậu mới nói: “Vũ Kiều… Cậu gần đây có đắc tội người nào không?”
Theo dõi việc riêng của người khác dù sao rất dễ dàng đắc tội đến người ta, hơn nữa Lý Cẩm Thành hiểu rõ công việc thám tử của Tống Hòa Kiều điều tra hầu như là những người có quyền thế ở Hồng Kông.
Nhậm Vũ Kiều có lẽ không nghĩ tới cậu sẽ hỏi như vậy, quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu, cậu ta mới nói: “Sự việc bị điều tra ra được đều là bọn họ đã từng làm, ý nghĩa tồn tại của văn phòng thám tử là ở điểm này… Ngoài ra, chúng tôi bình thường đều biết bảo vệ hành tung của mình, trước đây cũng không có ai bị gặp tình huống như thế này…”
Có điều mọi việc có thể ngoài dự liệu, có lẽ là cân nhắc đến điểm này, Nhậm Vũ Kiều dùng sức nắm chặt tay lái.
Nhậm Vũ Kiều vốn đã rất lo lắng cho Nhậm Vũ Sâm, lại nghĩ đến cậu vừa nói ra một câu thật không có hợp lý, Lý Cẩm Thành cũng không khỏi có chút hối hận.
Nhân viên cửa hàng đồ ngọt hiển nhiên biết Nhậm Vũ Kiều, nhìn thấy cậu đi vào, hai cô bé nữ sinh xinh đẹp lập tức đón tiếp, chỉ là nghe được câu hỏi của Nhậm Vũ Kiều, các cô dồn dập lắc đầu, nói Vũ Sâm chưa có tới nơi này, còn nói: “Hơn nữa nhóc còn quá nhỏ, có thể đi một mình tới đây sao?”
Đến nơi đây cũng chỉ là ôm ấp tâm lý có thể gặp may mắn của Lý Cẩm Thành và Nhậm Vũ Kiều, thấy hai người vẻ mặt trở nên âm u, hai cô bé nhân viên cửa hàng ý thức được mình nói sai vội vàng xin lỗi.
“Không có chuyện gì.”
Lý Cẩm Thành lắc đầu, cậu cùng Nhâm Vũ Kiều cùng đi ra khỏi cửa hàng đồ ngọt.
Cửa hàng đồ ngọt nằm trong chuỗi công ty bách hóa, chung quanh tiếng người huyên náo, thấy Nhậm Vũ Kiều đi về phía trước, Lý Cẩm Thành không khỏi tăng nhanh bước chân kéo cậu ta lại, Lý Cẩm Thành nói: “Hiện tại còn chưa tới thời gian có thể báo cảnh sát, như vậy đi, cậu tìm Tống Kiều Hòa, tôi về nhà tìm Chấn Hiên… Chúng tôi sẽ cùng giúp cậu nghĩ biện pháp, tận lực sớm một chút tìm được Vũ Sâm…”
“Được…”
Thấy Lý Cẩm Thành vẫn nhìn mình chằm chằm, Nhậm Vũ Kiều lắc đầu, cậu ta nói: “Xin lỗi, tôi hiện tại thật không thể nào tập trung được tinh thần…”
“Bất luận người nào gặp phải chuyện như thế này cũng sẽ như vậy, có điều Vũ Kiều, Vũ Sâm vẫn là một đứa bé, cậu lại là anh của bé, hiện tại cậu nên bình tỉnh lại…”
Đang khi nói chuyện, điện thoại của hai người gần như cùng lúc đó vang lên.
Thấy là Hà Chấn Hiên gọi điện thoại tới, Lý Cẩm Thành vội vã nhận điện thoại.
“Cẩm Thành, xảy ra chuyện gì? Hiện tại em đang ở nơi nào?”
Hà Chấn Hiên ngữ khí có chút gấp gáp, nghĩ đến lúc nãy cậu không giải thích rõ ràng cho chị Phương chỉ vội vã chạy đi, Lý Cẩm Thành cũng không khỏi có chút hổ thẹn.
“Vũ sâm bị mất tích rồi, em hiện tại đang cùng Vũ Kiều đi tìm nhóc…”
“Chuyện từ khi nào?”
“Không lâu sau khi cậu nhóc tan học…”
“Em có cần anh tới đó tìm giúp không? Chúng ta có thể cùng nghĩ biện pháp.”
Lý Cẩm Thành còn muốn nói em về nhà thương lượng với anh thích hợp hơn, thì Nhậm Vũ Kiều đã nói chuyện điện thoại xong, nhưng vào lúc này nắm lấy bờ vai của cậu, cậu ta nói: “Cẩm Thành, Vũ Sâm được người ta đưa đến đồn cảnh sát…”
“Thật sao?!”
Thấy Nhậm Vũ Kiều gật đầu, Lý Cẩm Thành vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói câu: “Quá tốt rồi!”
Cậu giải thích vài câu cùng Hà Chấn Hiên ở đầu bên kia điện thoại, Lý Cẩm Thành lại cùng Nhậm Vũ Kiều chạy đến đồn cảnh sát.
Hà Chấn Hiên ngơ ngác nhìn điện thoại di động của mình, trong lòng không biết là cảm thụ gì. Anh biết chuyện này đột nhiên xảy ra, nhưng là vừa nghĩ tới bên cạnh Lý Cẩm Thành là Nhậm Vũ Kiều, người đối với cậu ôm ấp một loại tâm tư khác, anh liền cảm thấy có chút bực mình. Trong lòng Hà Chấn Hiên loạn tùng phèo, lại nghĩ tới Nhâm Vũ Sâm mới vừa tìm được, anh chỉ cảm giác phẩm cách của mình thấp kém, đến lúc này mà anh vẫn còn có tâm tư chấp những việc nhỏ nhặt này.
—-
Buổi tối trong đồn cảnh sát không bao nhiêu người, khi Lý Cẩm Thành cùng Nhậm Vũ Kiều đến nơi, thì nhìn thấy một thân thể nhỏ nhắn ngồi trên ghế. Nhậm Vũ Sâm, đeo tui sách, trước mặt là một hộp sữa đã mở ra.
Nhìn thấy Nhậm Vũ Kiều, nhóc cũng không nhúc nhích, chỉ là ngồi ở chỗ đó bắt đầu lên tiếng khóc lớn.
Lý Cẩm Thành nhìn Nhậm Vũ Kiều nhanh bước chân đi tới, đem Nhậm Vũ Sâm ôm vào trong ngực, cậu ta chỉ vỗ nhẹ bờ vai của nhóc rôi nói: “Ngoan, không sao rồi, đừng sợ, anh hai ở đây, không khóc.”
“Dạ!”
Tuy rằng đáp một tiếng, thế nhưng tiếng khóc của Nhậm Vũ Sâm không có xu thế giảm bớt chút nào.
Cảnh sát không biết thân thế của hai người, nhìn thấy bọn họ như vậy, chỉ cảm thấy tình cảm của hai người rất tốt, nhưng Lý Cẩm Thành thì nội tâm chua xót.
Mãi mới chờ đến lúc Vũ Sâm khóc xong, Lý Cẩm Thành mới ôm nhóc vào lòng, để Nhâm Vũ Kiều thuận tiện làm thủ tục.
“Vị này là Cô Trương, là cô đem em của cậu đưa đến đồn cảnh sát của chúng tôi.”
Cô Trương xem ra khoản bốn mươi tuổi, tướng mạo dịu dàng đoan trang, nhưng ngoài dự đoán của mọi người tính cách của cô hoạt bát, đồng thời vô cùng lanh lợi, cô nói: “Tôi đang xem một đôi giày cao gót đang trưng bày. Tôi không có phát hiện nhóc, tôi đứng ở nơi đó nhìn một lúc, bé mới chạy tới kéo tay tôi gọi mẹ, nói thật, tôi còn chưa kết hôn, nhưng em của cậu… thực sự quá đáng yêu, tôi thấy bé mang điện thoại di động, còn nói chưa ăn cơm tối, vì lẽ đó liền tự chủ trương dẫn bé đi ăn chút gì, lại mua chút đồ chơi…”
Nói tới chỗ này, Cô Trương cũng có vẻ vô cùng có lỗi, cô còn nói: “Sau đó bé nói bé muốn về nhà, tôi phát hiện điện thoại di động của nhóc không gọi được, vừa lúc… Điện thoại di động của tôi cũng không cẩn thận bị người đánh cắp… Vì lẽ đó chỉ có thể đem nhóc đưa tới đây… Việc này, thật sự rất xin lỗi, ba mẹ tôi cũng thường nói tôi thiếu suy nghĩ… Đúng rồi, mẹ của bé đâu rồi? Chúng tôi có tướng mạo rất giống sao?”
“Bà ấy mấy năm trước đã qua đời.”
Nhậm Vũ Kiều câu này vừa mới dứt lời, chung quanh trở nên rất yên tĩnh, lại qua một hồi lâu, Cô Trương mới vội vàng áy náy, cô nói: “Xin lỗi… Tôi không nghĩ tới…”
“Việc này đâu thể trách cô.”
Điền xong mẫu đơn Nhậm Vũ Kiều đứng dậy, cậu chân thành nói lời cám ơn cùng cô.
Có lẽ là cảm thấy Nhậm Vũ Sâm quá đáng thương, Cô Trương để lại số điện thoại di động của mình cho nhóc, còn nói nhóc khi nào rảnh rỗi thì gọi điện thoại cho cô.
“Em thật sự có năng lực! Không chỉ làm cho người khác mua cho thức ăn cho còn tiện thể mua cho em nhiều món đồ chơi như vậy!”
Lúc nói chuyện, Lý Cẩm Thành lắc lắc trong tay mình hai cái túi lớn.
Lúc này Nhậm Vũ Sâm đã quên đi sự khủng hoảng hồi nãy, nghe Lý Cẩm Thành nói như vậy, nhóc che miệng cười.
“Có điều Vũ Sâm, lần sau không được lại làm chuyện như vậy… em nói cho thầy biết, em vừa nãy là rất sợ phải không?”
“Dạ sợ…”
“Nhưng anh hai của em so với em càng sợ, Vũ Sâm, ngày đó em nói em đã là em bé lớn có đúng hay không?”
“Dạ Đúng!”
“Vì lẽ đó sau này không được để anh hai lo lắng có được hay không?”
“Dạ được…”
Thấy nhóc nhìn về phía Nhậm Vũ Kiều ánh mắt tràn ngập lo lắng, Lý Cẩm Thành lại ôm nhóc cậu nói: “Nhóc xin lỗi anh hai đi, cậu ấy sẽ rất nhanh tha thứ cho em!”
“Anh hai, xin lỗi…”
“Không có chuyện gì.”
Nói xong câu này, Nhậm Vũ Kiều lại xoa xoa tóc của nhóc, cho đến giờ phút này, cậu ta mới hoàn toàn yên tâm.
Khi về đến dưới hầm nhà để xe của Nhậm Vũ Kiều, Hà Chấn Hiên đã chờ ở nơi đó Lý Cẩm Thành đem Nhậm Vũ Sâm đã ngủ say trong lòng giao cho Nhậm Vũ Kiều, cậu còn nói: “Cho là cậu không thích có người lạ trong nhà, nhưng hiện tại Vũ Sâm còn nhỏ, cậu bình thường lại bận bịu như thế… Vì lẽ đó tôi vẫn là kiến nghị cậu tìm một người bảo mẫu kỹ tính chắm sóc cho nhóc.”
“Được.”
“Tối về đừng quên ăn cơm.”
Nhậm Vũ Kiều gật đầu, đợi khi Lý Cẩm Thành xoay người, cậu ta gọi lại Lý Cẩm Thành.
“Còn có việc?”
“Chuyện ngày hôm nay… Cảm ơn anh.”
Trên vẻ mặt Nhậm Vũ Kiều có chút kỳ quái, chỉ là nhớ đến ngày hôm nay cậu ta suýt chút nữa làm mất em của mình, Lý Cẩm Thành lại thoải mái, nói câu không có chuyện gì, cậu nhanh lên một chút mang Vũ Sâm lên lầu. Xong rồi Lý Cẩm Thành đến mở cửa xe của Hà Chấn Hiên.
“Anh ăn cơm chưa?”
“Chờ em cùng ăn.”
Thấy anh vẻ mặt như thường, Lý Cẩm Thành không khỏi ai một tiếng, còn nói: “Anh hôm trước còn nghĩ như vậy, em đã nói em…”
“Bây giờ anh có thể hiểu rõ cảm thụ của em.”
Trong khi nói chuyện, anh khởi động ô tô, kế đó nắm lấy tay của Lý Cẩm Thành, anh mới hỏi: “Vũ Sâm thế nào rồi?”
“Không có chuyện gì, nói đến, chuyện này căn bản là một vụ hiểu lầm thôi.”
Đem đầu đuôi sự tình kể cho Hà Chấn Hiên, Hà Chấn Hiên cũng cười, anh còn nói: “Cô gái họ Trương kia cũng thật thú vị.”
“Ừm, chính là…”
Trong buồng xe rất ấm áp, lại vừa quá mệt mỏi, bởi vậy lên xe sau không bao lâu Lý Cẩm Thành cảm thấy rất buồn ngủ. Từ khi cậu bị thương cho đến khi khỏi hẳn, cậu trở nên rất dễ dàng mệt mỏi và dễ ngủ, nhớ lại là vì anh mà cậu trở nên như vậy, Hà Chấn Hiên cũng không muốn nghĩ tới vẻ mặt có chút kỳ quái của Nhậm Vũ Kiều lúc nãy.
Lý Cẩm Thành là của anh, anh rất tin tưởng trong lòng của Lý Cẩm Thành cũng chỉ có mình anh.
—-
Đã là tháng mười một, Học kỳ thực tập của Nhậm Vũ Kiều sắp bắt đầu, bởi vậy thời gian cậu ta đến trường học cũng càng ít.
Do đó bây giờ Lý Cẩm Thành ăn cơm trưa chỉ một mình. Hôm nay cậu vừa đi vào căng tin bỗng nhiên bị người vỗ nhẹ bờ vai của mình.
Lý Cẩm Thành xoay người, đứng trước mặt là một cô gái xem ra chỉ hai mươi hai hay hai mươi ba tuổi làn da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, cười lên làm cho người ta có cảm giác rất long lanh.
“Cô là?”
“Tô Tố.”
“Tôi không quen biết cô.”
“Em biết anh, anh tên là Lý Cẩm Thành có đúng hay không?”
“Ừm…”
Trong trường học không thiếu nữ sinh nhiệt tình lớn gan, thông thường chỉ cần xem liếc mắt, các cô liền sẽ chủ động theo đuổi. Lý Cẩm Thành trước đây đã gặp mấy lần tình huống như vậy, tuy rằng đại đa các cô chỉ là muốn thông qua cậu để biết về Nhậm Vũ Kiều.
Lý Cẩm Thành nghĩ đến như thế, cậu nhìn Tô Tố trước mặt đang nhìn chằm chằm vào mình, cậu nói: “Cô thích Nhậm Vũ Kiều phải không?”
“Không phải.”
Ánh mắt của cô trong sáng vô tư, Lý Cẩm Thành bị cô nhìn có chút không chịu được, chỉ lộ ra bản thân đã có gia đình, cậu nói: “Xin lỗi, tôi đã kết hôn.”
Tô Tố cười có chút thất thố, chờ cô cười xong, cô mới ngẩng đầu nói: “Lý Cẩm Thành, anh thật sự rất thú vị, còn có, em chỉ là thường xuyên nhìn thấy anh ăn cơm một mình, nên chỉ muốn hỏi anh, em có thể cùng ngồi ăn cơm với anh được không thôi.”