Tân Hôn

Chương 56: Chiến tranh lạnh



Lý Cẩm Thành nó câu nói này phối hợp với vẻ mặt của cậu, vốn sẽ có chút gì khôi hài, nhưng Hà Chấn Hiên lúc này lại không cười nổi.

Trong phòng áp suất rất thấp, Lý Cẩm Thành đứng bên ngoài được một lúc, cậu đánh bạo đi tới bên cạnh Hà Chấn Hiên.

Đáng tiếc cậu còn chưa đi đến trước mặt Hà Chấn Hiên, Hà Chấn Hiên cũng đã lạnh mặt đứng dậy đi ra ngoài.

Lý Cẩm Thành ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, lúc trước người khác nói anh rất khủng bố, cậu vẫn không cảm giác được, bây giờ xem ra vì anh từ trước đối với cậu quá ôn nhu.

—-

Hơn một tuần lễ, hai người chính thức chiến tranh lạnh.

Lúc mới bắt đầu, Lý Cẩm Thành còn cười hì hì muốn làm cho anh bớt giận, nhưng mấy ngày sau cậu so với Hà Chấn Hiên càng tức giận.

Rõ ràng cậu mới là người bị hại, anh không chỉ có không an ủi lại dám bày ra sắc mặt tức giận đối với cậu! Bởi vậy dần dần cho dù Hà Chấn Hiên xuất hiện ở bên cạnh cậu, cậu cũng coi anh như không nhìn thấy anh.

Chị Phương tuy rằng trì độn, nhưng chị không phải ngớ ngẩn, Lý Cẩm Thành và Hà Chấn Hiên chiến tranh lạnh ngày thứ tư chị một mặt lo lắng hỏi Lý Cẩm Thành, chị hỏi: “Cẩm Thành, các cậu lại làm sao vậy?”

Lý Cẩm Thành lúc này đã phiền muộn đến mức muốn chết, nghe câu hỏi của chị Phương, cậu cũng chỉ cười lạnh.

Chị Phương biết rõ tính cách của cậu, tuy rằng bình thường xem ra bình tĩnh trầm ổn, nhưng một khi gặp phải chuyện cậu không biết phải làm sao, cậu sẽ trở nên không nói lý. Táo bạo, ghét phản ứng của người ở bên cạnh, có lúc thậm chí muốn hả giận cậu sẽ một cước mạnh mẽ đá ngăn tủ hoặc là vào ghế salông.

Chị Phương không dám vào lúc này trêu chọc cậu, lại thêm phần chị trước sau có chút sợ hãi Hà Chấn Hiên, bởi vậy từ đầu đến cuối chị chỉ là im lặng mà lo lắng cho hai người.

Lửa giận bị kìm nén sẽ có một ngày bạo phát, ngày thứ mười, Lý Cẩm Thành rốt cục không nhịn được đem miếng thịt mới vừa nướng kỹ mạnh mẽ đập ở trên bàn, cậu nói: “Hà Chấn Hiên! Nhìn thấy tôi rất phiền đúng không?! Được! Anh chờ tôi một chút tôi sẽ dọn ra ngoài!”

Tuy rằng dáng dấp vẻ mặt và giọng nói của Lý Cẩm Thành đều nghiêm túc, nhưng nói xong lời cuối cùng, tiếng nói của cậu xuất hiện âm đứt khoảng.

Hà Chấn Hiên đối với cậu hiểu rất rõ mỗi lần bị ủy khuất hoặc cảm thấy khó chịu cậu sẽ như vậy.

Hà Chấn Hiên cũng không biết mình giận cái gì, mắt thấy Lý Cẩm Thành xoay người, lại nghĩ đến cậu nói chuyện luôn giữ lời nên anh cũng không khỏi có chút bối rối, anh nói: “Được rồi được rồi, là anh sai, em đừng nóng giận, anh xin lỗi em.”

Lời nói mặc dù là nói như vậy, nhưng lần này chiến tranh lạnh đã dạy một bài học đạo lý cho Lý Cẩm Thành.

Cũng như việc Lý Cẩm Thành cho rằng Hà Chấn Hiên là của cậu, cũng tương tự cậu là của Hà Chấn Hiên. Vậy nên bất cứ lúc nào cậu cũng phải bảo vệ tốt cho mình, cho dù cậu đối với người khác không có tâm tư gì, thì cậu cũng không thể để cho người khác có ý với mình làm ra những hành vi thân mật.

Chỉ là khi tâm trí của Hà Chấn Hiên còn đang ghi nhớ việc này, Nhậm Vũ Kiều rời khỏi Hồng Kông không lâu, lại bắt đầu có người mỗi ngày không ngừng mà hướng trong nhà này tặng hoa.

Nhưng cậu nhận không chỉ có hoa mà còn có chi phiếu, Lý Cẩm Thành thấy sắc mặt của Hà Chấn Hiên càng ngày càng khó coi, cậu cuối cùng vẫn không nhịn được gọi một cú điện thoại cho Liêu Trường Viễn.

Sau khi xuất viện, Liêu Trường Viễn dựa vào nghị lực kinh người của mình chỉ dùng thời gian hơn một tháng khiến thân thể của mình khôi phục như lúc ban đầu.

Sau đó không lâu, anh ta dồn hết công sức vào bộ phim đầu tiên.

Bộ phim đó không có dàn diễn viên hay biên tập đạo diễn nổi danh, thậm chí bởi vì tiền đầu tư không đủ, mấy lần rơi vào tình thế túng quẩn.

Nhưng sau khi bộ phim được công chiếu, số lượng khán giả mua vé xem bộ phim đó phải khiến cho nhiều người ngước nhìn.

Cho dù Lý Cẩm Thành là một người đối với điện ảnh không cảm thấy rất hứng thú, cũng đã ở vô số trang web nhìn thấy giới thiệu và đề cử cho bộ phim đó.

Bộ phim điện ảnh đó được kết hợp rất nhiều yếu tố, bùng nổ, kinh dị, mạo hiểm, hồi hộp, mà nội dung vở kịch thoải mái, cao trào lên xuống, nội dung liên kết chặt chẽ, thêm vào kỹ năng biểu diễn chuyên nghiệp của diễn viên cuối cùng tại phòng bán vé đứng hàng thứ ba bộ phim ấn tượng của năm ở Hồng Kông.

Khi công bố bộ phim rất ăn khách cũng đồng thời làm cho nhà biên kịch đạo diễn cùng với dàn diễn viên được nổi tiếng theo. Liêu Trường Viễn là nam chính thứ nhất lấy tốc độ như tên lửa nổi danh ở Hồng Kông.

Sau khi sống lại tính cách của anh ta thay đổi nhiều, Lý Cẩm Thành vừa nhìn là biết được anh ta sẽ có ngày đó, chỉ là cậu không nghĩ tới sẽ nhanh như thế, hơn nữa trình độ gặp may của Liêu Trường Viễn vượt xa khỏi dự đoán của cậu.

Vào một ngày nào đó khi Lý Cẩm Thành phát hiện trên đường đâu đâu cũng có ảnh của Liêu Trường Viễn, cậu thật không biết trong nội tâm là loại cảm thụ gì. Cậu sẽ nghĩ tới sự việc phát sinh kiếp trước, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Lý Cẩm Thành trước đây sở dĩ trợ giúp Liêu Trường Viễn, là bởi vì sống lại cho cậu nhận được hạnh phúc chân chính, nhưng nhiều hơn là cậu hi vọng hai người xem như không quen biết, từ đây cũng không gặp lại.

Liêu Trường Viễn nghe giọng nói của Lý Cẩm Thành, anh ta dùng ngữ khí nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Cẩm Thành.”

“Anh nổi điên làm gì? Không biết tôi đã kết hôn sao? Anh mỗi ngày đưa tôi hoa làm gì?”

“Tôi cho rằng cậu thích hoa… Tôi nhớ tới cậu trước đây ở nhà trồng rất nhiều thực vật…”

Anh ta nói trước đây hiển nhiên là kiếp trước lúc hai người ở cùng nhau.

Liêu Trường Viễn có thể sẽ hoài niệm, nhưng ảnh hưởng đến Hà Chấn Hiên là không được. Lý Cẩm Thành đã rất lâu không nghĩ đến những chuyện phát sinh trước kia, hơn nữa đối với cậu mà nói, kiếp trước chỉ đại biểu cho hồi ức thống khổ của cậu.

Lý Cẩm Thành nghĩ đến quãng thời gian trước cậu và Hà Chấn Hiên vì nguyên nhân của Nhậm Vũ Kiều mà chiến tranh lạnh, ngữ khí của cậu trở nên càng thêm thiếu kiên nhẫn, cậu nói: “Cậu tột cùng muốn làm cái gì?”

“Cẩm Thành…”

Trong giọng nói của Liêu Trường Viễn nghe vào có chút khổ sở, qua một hồi lâu, anh ta mới nói: “Kiếp trước, trước khi chết một khắc đó tôi kỳ thực nghĩ đến rất nhiều, được, mất đi, đến cuối cùng tôi mới phát hiện… Khi đó cậu là người duy nhất thật tâm đối xử tốt với tôi…”

Liêu Trường Viễn dừng một chút, anh ta còn nói: “Tôi đã đối với cậu không có bất kỳ ý nghĩ gì nữa, cũng biết là không thể nào, tôi chỉ là đơn thuần muốn tốt với cậu… Xem như là thay cho đời trước của mình hoàn thành tâm nguyện…”

“Tâm nguyện của cậu, tôi hiểu rõ, thế nhưng Liêu Trường Viễn anh có nghĩ tới anh như vậy sẽ làm nhiễu loạn cuộc sống của tôi không? Còn có sao anh lúc nào mới có thể chân chính đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, vì người khác suy xét?”

Câu nói chất vấn của Lý Cẩm Thành làm Liêu Trường Viễn yên lặng, lại trầm mặc chốc lát, anh ta mới nói: “Xin lỗi, là tôi suy xét không chu đáo…”

“Không cần, anh đã gửi trả hết nợ, anh chỉ cần xa rời đi cuộc sống của tôi là tốt rồi.”

Nói xong câu này, Lý Cẩm Thành cúp điện thoại.

Liêu Trường Viễn nhìn điện thoại di động của mình, trong lòng chỉ còn thất vọng.

Kiếp trước anh ta đã từng đem việc Lý Cẩm Thành đối tốt với mình coi là chuyện đương nhiên, có thể là bi thương quá mức, bây giờ coi như anh ta muốn bồi thường, Lý Cẩm Thành cũng đã không cho cơ hội.

Lý Cẩm Thành vốn cho rằng sự tình tới đây sẽ kết thúc, nhưng mấy ngày sau, Liêu Trường Viễn lại đem hoa đổi thành một ít đồ vật thực dụng khác.

So với hoa, Lý Cẩm Thành ở kiếp trước thích ăn đồ ăn vặt, hoặc là một số tuyệt bản tiểu thuyết hoặc là tập thơ nước ngoài của tác giả không nổi tiếng lắm.

Lý Cẩm Thành nghĩ cậu ta dường như dốc hết sức muốn gây khó dễ cho cậu, Lý Cẩm Thành cười lạnh, nhưng khi cậu đi về hướng thư phòng thì nụ cười trên mặt cậu từ từ trở nên hơi lấy lòng.

“Vào đi.”

Hà Chấn Hiên nhìn thấy người vào là Lý Cẩm Thành, vẻ mặt của anh cũng không thay đổi tiếp tục làm việc của mình.

“Chấn Hiên, quà tặng là Liêu Trường Viễn đưa đến.”

“Ừm.”

“Mấy ngày trước em có gọi điện thoại cho Liêu Trường Viễn, để anh ta đừng tặng hoa nữa, anh ta… Nói em trước đây là người duy nhất thật tâm đối xử tốt với anh ta, hiện tại anh ta có cuộc sống tốt nên nghĩ muốn hồi báo em một chút. Chấn Hiên, anh ta đối với em không phải loại cảm tình kia…”

Hà Chấn Hiên lần này không nói gì, Lý Cẩm Thành lẳng lặng nhìn anh một lúc, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, cậu nói: “Chấn Hiên, lâu như vậy rồi anh còn chưa tin tình cảm của em đối với anh sao?”

Ngữ khí rất bình tĩnh, tâm tình cũng không tiết lộ gì ra bên ngoài. Đây là câu nói chân thật của Lý Cẩm Thành, đồng thời cũng chứng tỏ cậu bắt đầu đối với chuyện nào đó hoặc là người kia cảm thấy thất vọng.

“Không có!”

Hà Chấn Hiên trong mắt lóe lên kinh hoảng rồi biến mất, âm thanh cũng không khống chế được. anh nhận ra mình thất thố, vẻ mặt anh lại không khỏi có chút ảo não.

“Anh chỉ là… Có lúc hy vọng có thể đem em nhốt lại, như vậy… Cũng chỉ có anh có thể nhìn thấy em.”

Có lẽ đây là ý nghĩ sâu trong nội tâm của Hà Chấn Hiên, bởi vậy khi anh đem những câu nói này nói ra khỏi miệng thì liền khiến cho người ta hoảng sợ. Nên đại đa số thời gian, anh chỉ có thể tự mình nói với mình.

Ý nghĩ như vậy là do cực đoan quá độ bất an nghi hoặc tạo thành. Lý Cẩm Thành sửng sốt một chút, sau đó cậu đi tới bên người của Hà Chấn Hiên, lấy một loại ngữ khí rất ôn hòa, cậu nói: “Anh nên tin tưởng em, như là em tin tưởng anh.”

“Em tin tưởng anh sao?”

“Vâng, em tin anh yêu em, trong lòng vĩnh viễn chỉ có mình em.”

“Em vẫn cho là như vậy sao?”

“Kiên quyết không rời.”

Hà Chấn Hiên nghe Lý Cẩm Thành nói anh hơi sửng sốt, qua một hồi lâu, anh mới lấy lại tinh thần, anh nói: “Như vậy dạo gần đây đều là do anh lo sợ không đâu?”

“Đúng rồi.”

Hà Chấn Hiên vẻ mặt có chút mờ mịt, thật giống như một đứa nhỏ lạc đường, Lý Cẩm Thành an ủi xoa xoa mặt anh, cậu nói: “Cho tới nay, mọi thứ đều là việc của hai người chúng ta, cùng với những người khác không quan hệ, mặc kệ giữa chúng ta xuất hiện ai, anh chỉ cần nhớ tới ngày hôm nay em đã nói những câu nói này là được rồi.”

Hạ Chấn Hiên được cậu tin tưởng như vậy, nghĩ như thế, nội tâm của anh tràn ngập sức mạnh, những vấn đề quấy nhiễu anh cũng từ từ biến mất.

—-

Vào một ngày cuối tháng ba, Lý Cẩm Thành mới vừa tan học nhận được điện thoại của Tống Lưu Bạch gọi, hỏi cậu sau khi tốt nghiệp có tính toán gì. Câu hỏi như vậy ông đã nói qua mấy lần, nghe được ông nhắc lại Lý Cẩm Thành bật cười, cậu nói: “Nếu như thầy đồng ý, em nhất định trở lại làm phụ tá của thầy.”

“Như vậy cũng được, một bên cậu theo tôi công tác một bên tiếp tục học chuyên sâu, đợi được thời cơ thích hợp, tôi sẽ đề cử với trường bổ nhiệm cậu làm giáo sư.”

Công việc dạy học ở đại học khẳng định so với dạy học ở tiểu học tốt hơn nhiều, giờ làm việc khá là tự do giao lưu học hỏi cũng càng thêm nhiều.

Lý Cẩm Thành ban đầu vốn có dự tính như vậy, nghe Tống Lưu Bạch nói như thế, cậu chỉ là chân thành nói cám ơn.

“Cẩm Thành.”

“Sao ạ?”

“Quãng thời gian trước thầy nhìn thấy cậu cùng Hà Chấn Hiên như vậy, cũng từng thử nghiệm nỗ lực làm theo, cậu có biết vợ của thầy nói thầy thế nào không?”

“Dạ, cô đã nói gì với thầy.”

“Cô nói thầy lên cơn.”

Hai người nói giỡn xong, Lý Cẩm Thành cúp điện thoại rồi rời trường học.

Từ lần trước cậu và Hà Chấn Hiên nói những câu nói kia, anh trở nên không căng thẳng nửa, tuy rằng sinh hoạt bởi vậy trở nên bình thản không ít, nhưng Lý Cẩm Thành cảm thấy rất hạnh phúc.

“Lý Cẩm Thành, Lý tiên sinh?”

Lý Cẩm Thành ngẩng đầu, trước mặt một người đàn ông cao lớn khôi ngô, cậu nhớ mình cũng không quen biết anh ta, Lý Cẩm Thành nói: “Anh là?”

“Ông chủ của chúng tôi muốn mời ngài dùng bữa cơm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.