Vào năm Lý Cẩm Thành 31 tuổi, cậu thuận lợi từ nước ngoài tốt nghiệp trở về.
Mặc dù đối với việc cậu chạy đi du học cảm thấy có chút bất mãn, nhưng Tống Lưu Bạch vẫn giật dây bắc cầu nên Lý Cẩm Thành cuối cùng trở lại trường học cũ của mình tiếp tục dạy học.
Nhưng sinh hoạt lần này của cậu đã có thay đổi rất lớn. Cậu không cần cùng Tống Lưu Bạch nhiều lần xuất ngoại, không cần lại lo lắng cho học sinh của mình buổi tối có về ngủ hay không.
Cậu chỉ cần soạn bài, dạy học, lúc ở cuối kỳ phê duyệt bài thi, sau đó xét cho học sinh đạt hay không đạt là được rồi.
Trường học dường như là nơi vĩnh viễn không phải chịu sự ăn mòn của thời gian, mười năm trước là như vậy, mười năm sau nó vẫn duy trì nguyên dạng không thay đổi.
Hay là vẻn vẹn bởi vì nơi này tràn ngập sự phấn chấn tươi trẻ của học sinh.
Trong tâm trạng của Lý Cẩm Thành cũng tươi trẻ như hoàn cảnh này vậy.
Nhưng không chắc mỗi người đều sẽ vì chuyện này mà cảm thấy cao hứng. Tuy rằng vừa bắt đầu rất thích thú khi nhìn Lý Cẩm Thành rất đơn giản thuần khiết, nhưng một ngày nào đó khi biết được cậu ở trường học rất được hoan nghênh, lại nhìn thấy cậu bị rất nhiều học sinh ở trước cửa trường học rầm rộ vây quanh, trong lòng của Hà Chấn Hiên trong lại bị tiêu cực khống chế.
Anh không biết có phải là yêu một người càng sâu, sẽ đem vị trí của mình hạ xuống càng thấp.
Ở trong lòng của anh Lý Cẩm Thành ngoại hình xuất chúng, khí chất xuất trần, tuy rằng không phải người nào gặp cũng thích, nhưng xác thực rất dễ dàng khiến người ta sinh ra hảo cảm trong lòng.
Ngoài ra, sinh viên đại học đầy nhiệt tình, sẽ có người trong bọn họ nếu như mê Lý Cẩm Thành muốn chết, lại chủ động xuất kích…
Có chuyện một khi nghĩ không thông, sẽ như vết dầu loang càng lăn càng lớn, bởi vậy khi Lý Cẩm Thành mở cửa xe ngồi vào thì cậu cũng cảm giác được trong xe rõ ràng có một bầu không khí rất lạ.
Hà Chấn Hiên rất ít khi đem tâm sự của mình viết lên mặt, cho nên lúc đó Lý Cẩm Thành cũng không phải rất lưu ý.
Nhưng dần dần, cậu từ những nơi khác phát giác một ít đầu mối.
Giống như rõ ràng công ty có việc, Hà Chấn Hiên vẫn kiên trì đón cậu về nhà, đem cậu đưa vào nhà sau đó anh lại lái xe đi công ty.
Lại như gần đây Hà Chấn Hiên đều sẽ làm bộ lơ đãng nói cậu đi làm chi cho mệt kỳ thực ở nhà cũng tốt hoặc là công ty anh có một chức vụ rất thích hợp với cậu.
Nói tóm lại, hoặc là ở nhà không muốn cậu đi ra ngoài gặp người khác hoặc là sống dưới sự giám thị của anh.
Người đàn ông này ý muốn sở hữu giống như kinh nguyệt của phụ nữ cách một quãng thời gian sẽ đúng giờ xuất hiện.
Lý Cẩm Thành trong lòng cười lạnh, đợi khi cậu không thể nhịn được nữa, cậu đơn giản đem một đống lớn tạp chí lá cải để trước mặt Hà Chấn Hiên nói: “Đây là cái gì?”
Nghĩ tới lai lịch của chồng tạp chí này trên mặt Lý Cẩm Thành mặt cũng dở khóc dở cười.
Lúc đó cậu mới vừa tốt nghiệp về nước, Hà gia theo lệ tổ chức liên hoan, Tiếu Bội Đình một mặt thận trọng đem cậu kéo đi qua một phòng theo sát sau lưng là Thạch Âm Lam cùng Hà Kỳ Tuyên với một bộ mặt rất nghiêm trọng.
Ngay khi trong lòng Lý Cẩm Thành nghi hoặc không ngớt thì Tiếu Bội Đình lấy ra chồng tạp chí này lập tức có ý sâu xa nói: “Cẩm Thành, chúng tôi đều biết Chấn Hiên rất yêu cậu nhưng cậu ta đồng thời cũng là một người làm ăn, bình thường xã giao nhiều… Thêm vào thân phận địa vị của cậu ta nên một số phóng viên bất lương muốn lợi dụng nó kích thích lượng tiêu thụ của tạp chí, nhưng những thứ này…”
Nói xong cô vỗ vỗ chồng tạp chí trên bàn nói tiếp: “Đều là giả, cậu xem xong coi như không có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối đừng như vậy mà giận Chấn Hiên.”
Trên bàn chính là mấy quyển tạp chí lá cải nổi danh nhất Hồng Kông, bình thường thích đem những tiểu minh tinh không đủ tư cách miêu tả thành Thiên Vương siêu sao, sau đó sẽ đem bọn họ giới thiệu cho những người giàu có hoặc là thương gia quen biết.
Lý Cẩm Thành cũng biết quan hệ của nhân vật công chúng và tạp chí là đôi bên cùng có lợi, có lúc thậm chí bởi vì cần, những nghệ sỹ này cũng sẽ lặng yên bày ra một ít động tác ám muội để bọn chó săn chụp hình.
Mặc dù là biết như vậy, cũng biết Tiếu Bội Đình các cô lo lắng cho mình, nhưng khi Lý Cẩm Thành nhìn thấy phía đối diện ba người phụ nữ một mặt trịnh trọng nhìn mình thì nội tâm của cậu cũng chỉ còn lại tan vỡ.
Cậu nhớ mình nói mình không phải phụ nữ, cũng không có tưởng tượng xoắn xuýt mẫn cảm như mọi người, còn có, các cô có thể đừng đem suy nghĩ hành động của mình áp dụng ở trên người cậu?
“Cẩm Thành…”
Thấy Lý Cẩm Thành thần sắc bất định nhìn mình, Hà Chấn Hiên như gặp đại địch.
“Anh giải thích đi.”
“Những thứ này đều là giả, anh…”
Đang nói chuyện, anh căng thẳng nuốt ngụm nước bọt.
Trên người Hà Chấn Hiên mang theo hết thảy đặc thù của một người đàn ông điển hình. Đối mặt với công việc, bọn họ biểu hiện thành thạo điêu luyện, nhưng một khi liên lụy đến chuyện tình cảm bọn họ sẽ ngọng nghịu phản ứng cũng sẽ chậm hơn nửa nhịp.
“Em có nên tin tưởng anh hay không?”
“Nên.”
“Anh trả lời rất thẳng thắn dứt khoát, Hà Chấn Hiên khi em cũng nói những lời như thế với anh khi đó anh nói thế nào?”
Vẻ mặt Hà Chấn Hiên tràn ngập nghi hoặc, biết anh nhất định đã quên, Lý Cẩm Thành cười lạnh, từng chữ từng câu nói: “Ngày hôm trước Trương Lương Vũ đập bả vai em, ngày hôm qua Từ Đình Đình gọi điện thoại di động cho em huống chi… Bọn họ vẫn là học sinh của em…”
“Cẩm Thành, anh…”
Anh làm ra dáng vẻ không biết nên giải thích thế nào, Lý Cẩm Thành cũng xem thường không muốn phí lời, liếc nhìn giường của hai người, cậu nói tiếp: “Đi lên giường nằm.”
Có so sánh mới biết mình là thật sự quá đáng, Hà Chấn Hiên là người có lỗi liền nhận hơn nữa trong lòng hổ thẹn, bởi vậy Lý Cẩm Thành vừa dứt lời, anh lập tức chạy đến trên giường nằm xuống.
Lúc này đã là mùa đông, cà vạt trên cổ của Lý Cẩm Thành còn chưa kịp lấy xuống, nghĩ rất vừa vặn cậu lại cởi xuống đem cà vạt trói hai tay của Hà Chấn Hiên ở đầu giường.
Anh không nhúc nhích nhìn cậu chằm chằm, lúc cậu cởi cà vạt xuống cũng đã gợi cảm đến cực điểm. Đáng tiếc tay của Hà Chấn Hiên mới vừa nhúc nhích một chút, Lý Cẩm Thành cũng đã cúi người đem hai tay của anh ngăn chặn.
“Hà Chấn Hiên, em dùng hành động thuyết phục anh nếu anh không thay đổi…thì trong vòng một tháng em nghĩ chúng ta tách ra ngủ như vậy sẽ tốt hơn.”
Trong phòng đèn không có mở, khi nói chuyện Lý Cẩm Thành đã lộ ra một nụ cười hỗn hợp giữa yêu dã và hồn nhiên.
Đêm nay Lý Cẩm Thành dùng sở trường cực điểm khiêu khích nhưng Hà Chấn Hiên bởi vì không thể động đậy, cuối cùng bị cậu làm cho hai mắt sưng đỏ lên đồng thời trên trán không ngừng có mồ hôi lạnh tuông ra.
Tuy rằng anh cuối cùng vẫn là toại nguyện ôm được Lý Cẩm Thành, nhưng từ đó về sau, Lý Cẩm Thành không có thấy một tấm hình nào của anh trong tạp chí như thế này nữa.
Anh hết sức không cho người ta chụp những bức hình kia, hoặc là vừa nhìn thấy những nghệ sỹ kia có bao xa thì cách bao xa, nhưng dù như thế nào thì Lý Cẩm Thành cũng đạt thành mong muốn.
Mấy người phụ nữ trong Hà gia lúc nào cũng quan tâm đến từng bước đi của Hà Chấn Hiên, bởi vậy lần tụ hội sau các cô lập tức truy hỏi cậu nguyên nhân.
Trong đó Hà Kỳ Tuyên là quan tâm nhất cô liên tục hỏi cậu đã làm cách nào.
Nghe Hà Kỳ Tuyên hỏi mình, Lý Cẩm Thành cười lạnh, cậu nói: “Dỗ ngọt, mềm không được, thì phải cứng rắn một chút.”
“Giống như…?”
Lý Cẩm Thành bị nước miếng của mình làm sặc, cười gượng hai tiếng, cậu mới khô cứng ném ba câu tiếp theo: “Quỳ bàn giặt.” (bàn giặt quần áo, thường hay dùng câu này để nói người vợ phạt chồng.)
Câu nói này là cậu tùy tiện nói, nhưng khi cậu nói xong, Tiếu Bội Đình các cô lập tức dùng một ánh mắt sùng bái nhìn về phía cậu.
Lý Cẩm Thành: “…”
Lý Cẩm Thành cho rằng chuyện này tới đây cũng đã kết thúc, nhưng sau đó Hà Kỳ Tuyên kéo tay cậu vẻ mặt thành thật nói: “Đến tột cùng như thế nào mới có thể nắm giữ lòng một người đàn ông?”
Hà Kỳ Tuyên năm ngoái kết hôn, tuy rằng chồng cô tuyên bố với mọi người anh ta là hoạ sĩ, nhưng Lý Cẩm Thành cảm thấy hắn giống như một người bám váy đàn bà tiểu bạch kiểm.
Có điều Thạch Âm Lam nói rồi, chủ yếu nhất là con gái hài lòng, huống hồ nhà bọn họ có thể nuôi người này, bởi vậy Lý Cẩm Thành cùng Hà Chấn Hiên tuy không thích cũng không tiện nói thêm cái gì.
Hà Kỳ Tuyên đối với Lý Cẩm Thành rất thân cận, nghe cô hỏi mình Lý Cẩm Thành suy nghĩ một chút, cậu mới nói: “Vậy phải ở trước mặt người đó biểu hiện rộng lượng tự tin, còn có, phải thường xuyên phát huy nữ tính mị lực của mình.”
“Nữ tính mị lực? Vậy thì Cẩm Thành ngày mai anh có thể cùng em đi mua nội y không?”
Nhân sinh quan của Lý Cẩm Thành bị người phụ nữ của Hà gia này lần lượt đập vỡ tan, cậu nói câu nhân viên cửa hàng sẽ cho rằng tôi biến thái, cô nên tìm bạn gái của mình đi chung sau đó cậu vội vội vàng vàng tránh khỏi tay Hà Kỳ Tuyên.
“Cẩm Thành, xảy ra chuyện gì?”
Hà Kỳ Tuyên đối với Hà Chấn Hiên sợ hãi trước sau chưa từng biến mất, mắt thấy anh ôm lấy Lý Cẩm Thành ánh mắt có chút đề phòng nhìn mình, cô lập tức giả vờ trấn định quay đầu lại tìm ông xã của mình.
Trên đường trở về, Lý Cẩm Thành kể cho Hà Chấn Hiên chuyện khi nãy, Hà Chấn Hiên không nhịn được nữa, cuối cùng cũng cười to lên.
Đây là từ khi hai người quen biết tới nay Hà Chấn Hiên lần đầu tiên cười hết sức tùy ý như vậy, Lý Cẩm Thành tức giận ở đùi trong của Hà Chấn Hiên tàn nhẫn nhéo một cái, đợi khi anh gào lên đau đớn, cậu mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh cho rằng đây là do ai?”
Trên mặt cố nén ý cười, thấy Lý Cẩm Thành còn muốn động thủ, Hà Chấn Hiên lập tức đem tay của cậu nắm giữ, anh nói: “Nghe lời, anh đang lái xe, có chuyện gì chúng ta trở về rồi hãy nói.”
Hà gia sản xuất nhiều quái thai, đây là Lý Cẩm Thành oán hận nhìn Hà Chấn Hiên. Bây giờ trong đầu cậu duy nhất chỉ có thể nghĩ đến câu nói đó.
—-
Hàng năm đến ngày mất của Liêu Trường Viễn, Lý Cẩm Thành sẽ đi mộ viên thăm cậu ta.
Có lẽ lúc trước hành vi của cậu ta mang cho mình chấn động quá lớn, bởi vậy cho đến hôm nay, Lý Cẩm Thành vẫn không có cách nào quên cậu ta.
Lúc đến thông thường sẽ gặp phải Quan Tiêu.
Vừa bắt đầu anh ta chỉ đi một mình, gần hai năm qua, bên cạnh anh ta bắt đầu xuất hiện một đứa bé trai.
Đứa bé lớn khoảng chừng sáu, bảy tuổi, ngũ quan cực kỳ giống Liêu Trường Viễn.
Sau đó Lý Cẩm Thành mới biết, đứa bé đó đúng là con của Liêu Trường Viễn, chỉ là bây giờ được Quan Tiêu thu dưỡng.
Quan Tiêu cùng đứa bé quan hệ rất thân mật, lần trước Lý Cẩm Thành nhìn thấy anh ta, trên mặt anh ta nở nụ cười hạnh phúc chỉ vào bức ảnh trên mộ bia Liêu Trường Viễn bảo bé trai gọi là mẹ của bé, lúc đó Lý Cẩm Thành cảm thấy dị thường nhưng không nói gì.
“Vẫn là không dự định tìm một người khác sao?”
Quan Tiêu cười, chỉ vào trái tim của mình, anh nói: “Trong này có em ấy đã không chứa nổi người khác.”
“Anh không cảm thấy cô độc?”
“Lúc tôi muốn em ấy thì em ấy liền ở bên cạnh tôi.”
Từ nghĩa trang đi ra, ánh mặt trời trên đầu dị thường chói mắt, nhìn Quan Tiêu ôm con của Liêu Trường Viễn đã ngủ say đi về hướng xe con của mình, lại nhẹ nhàng đặt bé ngồi vào ghế tựa nhi đồng chuyên dụng, Lý Cẩm Thành cảm giác được chóp mũi truyền đến một trận chua xót.
Khi đó cậu đang nghĩ, Liêu Trường Viễn tôi là thật sự thật sự rất hi vọng nhìn các anh đời sau có thể lại gặp gỡ.
Lúc trở về cùng Hà Chấn Hiên nói chuyện này, Hà Chấn Hiên cũng một mặt cảm khái, cuối cùng anh chỉ ôm Lý Cẩm Thành nhỏ giọng nói: “Vận khí của chúng ta so với bọn họ tốt hơn.”
Đúng đấy, gặp phải một người mình yêu thương không phải chuyện đơn giản, càng quí hơn là còn có một người vì mình mà ôm mối tương tư vĩnh hằng.
—-
Hôm nay là cuối tuần, sáng sớm Lý Cẩm Thành đã bị tiếng chuông điện thoại di động của mình đánh thức, nghe thấy giọng nói của Tiếu Bội Đình, cậu bởi vì chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng đáp lại vài tiếng rồi cúp điện thoại trong tay.
Hà Chấn Hiên hôm nay dựa theo thông lệ ở nhà cùng nghỉ ngơi với cậu. Bởi vì anh đã quen dậy sớm nên lúc này đã thức khá lâu, nhưng bởi vì lúc trước phát sinh ra việc tưởng chừng anh sẽ mất đi cậu, làm cho anh đối với Lý Cẩm Thành có thể sống và ở bên cạnh anh làm anh mang trong lòng cảm kích, bởi vậy để anh không nhúc nhích nhìn chằm chằm Lý Cẩm Thành một hai giờ anh cũng không cảm thấy chán một chút nào.
Mãi mới chờ đến lúc anh buồn ngủ chuông điện thoại của Lý Cẩm Thành lần thứ hai vang lên.
Lần này là Hà Ninh Nhiên gọi điện thoại tới, nghe thấy ông ta hỏi mình, Lý Cẩm Thành hàm hồ trả lời, cậu nói: “Thím Bội Đình đi tìm chị Lam Tuệ.”
Cúp điện thoại lại ở trên giường lẳng lặng nằm hai giây đồng hồ, Lý Cẩm Thành mới nhảy lên một cái, đồng thời không ngừng mà kêu chết chắc rồi, lần này chết chắc rồi.
“Làm sao?”
Lúc cùng Tiếu Bội Đình nói chuyện điện thoại xong, Lý Cẩm Thành mới cùng anh giải thích.
Gần đây Hà Ninh Nhiên tự giác đã lớn tuổi, cũng không chơi bời nữa bởi vậy ông bắt đầu mỗi ngày tha thiết mong chờ trông coi Tiếu Bội Đình.
Tiếu Bội Đình cũng là người quen tự do bị Hà Ninh Nhiên đối xử như thế chỉ làm cô cảm thấy thống khổ không thể tả.
Hà Ninh Nhiên không tin đám bạn của vợ, ông tin duy nhất chính là Lý Cẩm Thành, bởi vậy Lý Cẩm Thành đáp ứng trông coi cô.
“Nhưng là hiện tại…”
Thấy bộ dạng của Lý Cẩm Thành như sắp trời long đất lở Hà Chấn Hiên nén cười đem cậu đè ngã ở trên giường, anh nói: “Đừng lo lắng, lần sau anh thế em bảo vệ thím ba.”
“Vấn đề là thím ba dám sao?”
Đáng tiếc Lý Cẩm Thành lời còn chưa nói hết, đã bị Hà Chấn Hiên hôn.
Sau đó giống như Lý Cẩm Thành dự liệu Tiếu Bội Đình không dám để cho Hà Chấn Hiên làm bảo vệ cho cô, cùng lúc đó, Hà Ninh Nhiên thường xuyên dùng vẻ mặt cười như không cười mà nhìn về phía cậu.
Lý Cẩm Thành không chịu nổi áp lực như vậy, cuối cùng chỉ kiếm cớ không đi tham gia những cuộc tụ tập của người Hà gia.
Sau đó chuyện này bị Hà Tông Đồng biết, ông đem hai người chửi mắng một trận, một đám người lại liên tiếp không ngừng gọi điện cho Lý Cẩm Thành chuyện này mới coi như bỏ qua.
—-
Khi Lý Cẩm Thành lên 37 tuổi, Hà Chấn Hiên cùng cậu khiêu chiến xong hết tất cả cực hạn vận động. Năm đó nghỉ hè, hai người hưng khởi đi thăm Lý Diệu tổ cùng Tống Uyển Như ở một nước nhỏ của Châu Âu.
Trước đây Lý Diệu Tổ bằng cấp không thấp thêm vào thông minh, bởi vậy lúc gặp lại cậu ông đã có thể lưu loát nói ra ngôn ngữ của quốc gia kia.
Ông cùng Tống Uyển Như ở gần viện dưỡng lão mở một quán mì, lầu một dùng để mở tiệm, lầu hai dùng để ở, trên sân thượng trồng rất nhiều hoa màu sắc rực rỡ. Chuyện làm ăn của quán mì cũng xem là tốt.
Tống Uyển Như nhìn qua đã giống người bình thường nhưng thân thể không được tốt, vừa chập tối bà đã cùng Lý Cẩm Thành và Hà Chấn Hiên nói tiếng ngủ ngon, sau đó Lý Diệu Tổ lại dẫn bọn họ đi ra phòng ngoài uống cà phê.
Có thể là bởi vì đã lâu không gặp có rất nhiều chuyện để nói hỏi thăm tìm hiểu đến tận đêm khuya, ba người mới kinh ngạc phát hiện thời gian đã qua rất lâu.
“Cẩm Thành.”
Đối diện với Lý Diệu Tổ có vẻ mặt trịnh trọng, Lý Cẩm Thành đang muốn nói không cần nghiêm túc như vậy liền nghe thấy Lý Diệu Tổ hỏi cậu: “Con nói thật cho cha biết Gia Tuấn có phải là xảy ra vấn đề rồi đúng không?”
Lý Cẩm Thành còn đang suy nghĩ làm sao trả lời vấn đề này, Lý Diệu Tổ lại hiểu lầm ý của cậu lắc lắc đầu, ông nói tiếp: “Cha nhận ra bút tích của Gia Tuấn, mấy năm qua nó từ các nơi trên thế giới gửi bưu thiếp, kỳ thực là các con tìm người làm giúp phải không?”
Lý Cẩm Thành xưa nay không biết chuyện như vậy, nghe ông nói như vậy cậu nghiêng đầu, Hà Chấn Hiên vào lúc này nở một nụ cười tràn ngập áy náy với cậu.
Rõ ràng là anh đang vì mình suy nghĩ, Lý Cẩm Thành nắm chặt tay của anh đồng thời cùng Lý Diệu Tổ giải thích.
“Đứa nhỏ này, làm sao lại nghĩ ra những việc như vậy chứ?”
Hoặc là Thiên Đường, hoặc là Địa Ngục, nhưng hắn cũng đã chết rồi, nói nhiều lời cũng vô ích.
“Chuyện này Tống Uyển Như biết không?”
“Đôi mắt của bà ấy nhìn không rõ vẫn là cha đọc cho bà ấy nghe nội dung trên bưu thiếp kia.”
“Cha dự định giấu bà ấy tới khi nào?”
“Nếu như có thể… Cả đời đi.”
Lý Cẩm Thành gật đầu, đang chuẩn bị cùng Hà Chấn Hiên rời đi, Lý Diệu Tổ gọi lại, ông nói: “Nếu như sau này rảnh rỗi, thường đến nơi này thăm cha, cha bây giờ đã có tuổi, có thể cũng không thể sống được mấy năm nữa.”
Ngữ khí của ông bình tĩnh nhưng tràn ngập bi thương. Cho tới bây giờ thân thể ông và Tống Uyển Như cũng không tốt chỉ sống nương tựa lẫn nhau, Lý Cẩm Thành gật đầu.
Có câu nói là thế sự vô thường, Lý Cẩm Thành cùng Hà Chấn Hiên trở lại Hồng Kông không lâu thì chị Phương mất.
Chị chết vì đã có tuổi, bộ phận trong cơ thể từ từ suy kiệt, buổi sáng hôm đó Lý Cẩm Thành đi vào phòng gọi chị còn tưởng rằng chị chỉ là không cẩn thận ngủ quên.
Sau khi đưa tang chị Phương xong Lý Cẩm Thành đem mình nhốt vào thư phòng, Hà Chấn Hiên bởi vì lo lắng cho cậu một tấc cũng không rời cửa thư phòng.
Cho đến rạng sáng, Hà Chấn Hiên lại một lần nữa thử nhéo một cái trên tay mình mới phát hiện cửa phòng đã bị Lý Cẩm Thành từ bên trong mở ra.
Đây là cậu rốt cục chịu cùng anh nói chuyện.
“Cẩm Thành?”
Lý Cẩm Thành nằm nhoài trên bàn sách, dáng vẻ như khi còn bé ngủ gục trong lớp học, nhưng Hà Chấn Hiên biết đó là bởi vì cậu đã khóc, lại không muốn để cho mình nhìn thấy dáng vẻ chật vật cho nên mới phải như vậy.
Hà Chấn Hiên lặng yên không một tiếng động đi tới, đợi khi anh lấy tay đặt ở trên bả vai của Lý Cẩm Thành, thì cậu cũng ôm lấy eo anh đem mặt chôn ở nơi đó.
“Hà Chấn Hiên, anh sau này không thể chết sớm hơn em.”
Hà Chấn Hiên vì câu nói của cậu biểu hiện càng trở nên nhu hòa, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cậu, sau đó anh mới mĩm cười, anh nói: “Nhất định.”
—-
Chờ đến khi Hà Chấn Hiên chân chính về hưu thì anh đã năm mươi tuổi, mặc dù nói qua muốn du lịch vòng quanh thế giới, nhưng hai người mới vừa leo lên du thuyền đi Thái Bình Dương chưa được một tuần, liền bỏ thuyền mua vé máy bay vội vã trở về Hồng Kông.
Lý Cẩm Thành hay giải thích là tôi già rồi không chạy nổi, bây giờ ở nhà tu thân dưỡng tính là tốt nhất.
Tuy rằng nói thì nói như thế, nhưng hai người được bảo dưỡng tốt thêm vào ngoại hình vốn đã đẹp bởi vậy có thể khiến người ta nhìn không ra tuổi thật của hai người.
Bây giờ hai người đứng chung một chỗ, trong mắt người bên ngoài vẫn là phong độ phiên phiên trung niên mỹ đại thúc.
Hà Chấn Hiên luôn luôn nghe lời Lý Cẩm Thành như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Lý Cẩm Thành muốn tu thân dưỡng tính, anh cho người chuyển tới một nơi thích hợp tu thân dưỡng tính.
Nhà mới ở khu Vịnh Nước Cạn chỉ một tầng lầu cao, phía trước mặt bãi cỏ trải rộng phía sau bể bơi xanh thẳm cùng hoa viên không lớn không nhỏ, vừa thích hợp ở lại có thể để bạn bè tới nơi này tụ hội.
Nhưng dần dần, bãi cỏ trước mặt bị Lý Cẩm Thành làm cho hoàn toàn thay đổi.
Bởi vì muốn ăn trứng gà mới đẻ nên kêu người ta ở nơi đó làm chuồng gà. Rồi bởi vì chú ý nam nữ bình đẳng, bởi vậy gà trống gà mái nuôi đủ mười con.
Mùi phân gà thối đến nỗi Hà Chấn Hiên không mở mắt ra được, tuy rằng có nghĩ tới để người giúp việc tới nơi này quét tước, nhưng Lý Cẩm Thành lấy cớ không thích bị người xa lạ quấy rối nên mọi việc để Hà Chấn Hiên tự thân làm.
Hà Chấn Hiên mang khẩu trang kính râm cầm vòi nước cọ rửa chuồng gà, trong lòng mấy lần không nhịn được nghĩ, có lẽ là vì anh lúc trước không có thời gian ở bên cạnh Lý Cẩm Thành vì lẽ đó cậu mới nghĩ một biện pháp mới mẻ để trị tội mình.
Giấc ngủ của Lý Cẩm Thành chất lượng không cao, sau đó cậu lại nói nuôi gà ồn ào nên kêu người đem những con gà đưa đi.
Không bao lâu, Lý Cẩm Thành lại muốn giống như Đường Bá Hổ hào hiệp, bắt đầu cho trồng cây đào ở trong sân.
Sau đó cậu lại sùng bái Đào Uyên Minh, bởi vậy lại cho người ta chặt cây đào trồng các loại hoa cúc.
Chuyện như vậy kéo dài thời gian hơn một năm, Lý Cẩm Thành liên tục nhiều lần thay đổi làm cho Hà Chấn Hiên cho rằng cậu đã sớm đến thời kỳ mãn kinh.
Có điều trước sau như một, đợi khi mới mẻ đi qua cậu sẽ lần thứ hai bình tĩnh lại.
—-
Hôm nay hai người bắt đầu nuôi động vật, Hà Chấn Hiên nuôi hoạ mi, Lý Cẩm Thành nuôi ô quy, kim ngư. Hai người cũng cùng nuôi một con Golden (Kim Mao).
Đang lúc cho các con vật ăn đồ ăn thì nghe thấy ngoài cửa lớn truyền đến tiếng động cơ khuếch đại của xe hơi thể thao.
Trên cửa có hệ thống mở cửa tự động cũng không cần hai người cố ý đi mở cửa, không bao lâu một người thân còn cao hơn Nhậm Vũ Kiều chính là Nhậm Vũ sâm vội vội vàng vàng chạy vào, cậu ta nói: “Thầy Lý! Lần này thầy nhất định phải giúp em!”
Lý Cẩm Thành cùng Hà Chấn Hiên không nói gì chỉ ngồi đối diện nhìn nhau.
Nhậm Vũ sâm bây giờ là đại minh tinh nổi tiếng ở Hồng Kông đáng tiếc cậu ta lại không thể như anh của mình làm mỹ nam tử bình thường.
Lời nói không êm tai, bản thân của cậu ta giống như là một nhà máy chế tạo ra scandal.
Tuy rằng không biết scandal thật giả, nhưng Lý Cẩm Thành đều không nhịn được mà đau lòng cho Hà Hạo Nhân.
Hà Hạo Nhân tướng mạo tụ tập hết những ưu điểm của ba mẹ cô bé, cũng chỉ vì cô bé không có hứng thú làm nghệ sĩ bằng không với sắc đẹp dung mạo của cô bé không chút tỳ vết nào cũng đủ để làm cho mê đảo chúng sinh.
Càng đáng quý chính là cô bé rất có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính cách dịu dàng, là Lý Cẩm Thành sống hai đời tới nay mới gặp được một cô gái ưu tú nữ tính tuyệt vời như vậy.
“Lần này cô ấy thật sự cùng em nói chia tay, nhưng em bị oan uổng nha!”
“Vậy trước kia thì sao đây?”
Nhậm Vũ Sâm không nói lời nào, Lý Cẩm Thành không khỏi cười lạnh.
Hai người từ mười bảy tuổi bắt đầu nói chuyện yêu đương, trong lúc đó Nhậm Vũ sâm đột nhiên chơi trò mất tích, bị phóng viên chụp trên xe thể thao của cậu ta có chở một người là một Tiểu Hoa đán đang nổi tiếng. Tất cả những chuyện này, Hà Hạo Nhân chưa từng nói cái gì.
Nhưng hiện tại…
Lý Cẩm Thành nhìn về phía Nhậm Vũ Sâm đang uể oải gục xuống bàn nụ cười ác liệt nói: “Nhậm Vũ Sâm, em lần này chết chắc rồi.”
“Cậu ta cùng Tiêu Tiêu lần này thật là xong sao?”
Chờ đến khi Nhậm Vũ Sâm cúi đầu ủ rũ rời đi, Hà Chấn Hiên mới hỏi nhỏ một câu.
“Không, phải nói Tiêu Tiêu chờ ngày này đợi rất lâu rồi.”
“Ồ?”
“Lúc đầu nó làm gì cũng không nói tới, sau đó đợi nó không hề phòng bị lập tức đánh một đòn vào bên trong.”
Thấy vẻ mặt của Lý Cẩm hung ác, Hà Chấn Hiên không nói gì lắc đầu.
Sau đó giống như Lý Cẩm Thành dự liệu Hà Hạo Nhân đại diện cho Vinh Thịnh nhiều lần dự họp các loại tiệc tối, vừa ra trận liền tỏa sáng thu hút ánh mắt của rất nhiều người từ đây vô số người quỳ gối ở dưới váy cô.
Vừa bắt đầu Nhậm Vũ Sâm còn có thể chịu được, đợi đến một ngày kia khi Hà Hạo Nhân bị người chụp ảnh cô cùng một thanh niên tuấn kiệt hẹn hò cậu ta mới thật cuống lên.
Lại là biểu lộ, lại là cầu hôn, nhưng Hà Hạo Nhân đợi nhiều năm như vậy, cũng không vội trong nhất thời, sau đó lại qua gần hai năm, mọi người mới đợi được tin tức bọn họ sắp kết hôn.
Mà lúc này Nhậm Vũ Sâm đã triệt để bị trở thành thê nô.
Một ngày kia nhận được điện thoại mời dự hôn lễ Lý Cẩm Thành cười đắc ý, cậu nói: “Thế nào? Em lúc đó nói không sai chứ?”
“Vâng vâng vâng, em nói đều là đúng hết.”
Nói xong câu này, Hà Chấn Hiên vẫn không nhịn được đến gần khẽ hôn một cái lên khóe miệng của cậu.
Anh đã từng ở trong sách thấy một lời tâm tình rất cảm động.
Bởi vì một người nào đó, tôi mới cảm giác mình không sống uổng phí.
Hay là bởi vì một người nào đó tôi sẽ không hối hận mình đã từng tới thế giới này.
Đối với anh mà nói, em là một người có ý nghĩa như vậy.
Anh Yêu Em
Tân Hôn – Dạ Phong Khởi
Hoàn!!!!
Thành thật cám ơn các bạn đã cùng chúng tôi theo dõi đến cuối truyện.