Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 16



Edit: Rabbit

“Bây giờ có thể đi chứ.” Một hơi uống xong chất lỏng màu đỏ, miễn cưỡng cười nói. Bởi vì giờ phút này cô cảm thấy rất chóng mặt, nhưng cô không thể ngất ở đây, Hạo Nhiên còn ở sân bay chờ cô.

“Có phải cảm thấy rất chóng mặt, có phải đang nghĩ Lí Hạo Nhiên còn ở sân bay chờ em?” Không biết khi nào thì thân mình Nhan Nặc Ưu đã bị Đan Sâm Duệ bắt lấy dùng hết sức lay động, phẫn nộ rống giận với Nhan Nặc Ưu.

“Anh……” Trong mơ mơ màng màng Nhan Nặc Ưu cảm thấy vô cùng choáng váng, mắt cô trợn trừng. Người đàn ông này, trời ạ, hóa ra hắn đã biết tất cả. Vậy đêm nay……

“Hừ, đêm nay em đừng mơ tưởng rời khỏi nơi này một bước, nếu lần trước không để cho em thực sự trở thành người phụ nữ của tôi, em có vẻ thất vọng. Lúc này đây, tôi muốn cho em biết, hậu quả của việc dối gạt tôi.” Đây là điều mà một người phụ nữ phải chịu, nếu phạm sai lầm, như vậy sẽ phải nhận trừng phạt.

Giờ phút này Đan Sâm Duệ quả thực chính là một ác ma, cả người tản ra khí chất tà ác. Nhan Nặc Ưu rốt cục cũng làm thấy được rõ ràng ánh mắt của hắn, dĩ nhiên là con ngươi màu xanh thẫm.

Nghe lời nói uy hiếp của hắn, Nhan Nặc Ưu phản xạ muốn bắt đầu giãy dụa. Nhưng lại từ từ cảm giác được thân thể càng ngày càng mệt mỏi, càng ngày càng bủn rủn. Tại sao cô không có sức để giãy dụa, tại sao toàn thân đều nóng.

“Anh…… anh rốt cuộc đã làm gì đối với tôi?”Người đàn ông này, cô hận hắn . Phá vỡ mối quan hệ của cô và Hạo Nhiên, còn làm cho cô hiện tại không thể cùng một chỗ với Hạo Nhiên. Giờ phút này lại dùng thuốc với cô, tại sao tất cả những điều người đàn ông này làm đều khiến cho cô hận như vậy?

“Không có gì, chính là một loại thuốc xuân dược có khả năng đủ để làm cho em ngoan ngoãn phối hợp với anh thôi.” Cười khẽ nhìn Nhan Nặc Ưu, trong con ngươi màu xanh thẫm sâu thăm thẳm của Đan Sâm Duệ. Cảnh này, anh muốn để cho em hoàn toàn hết hy vọng, càng làm cho Lí Hạo Nhiên hết hy vọng.

Vô lực ngã vào trong lòng Đan Sâm Duệ, Nhan Nặc Ưu khóe mắt nhẹ nhàng nhỏ một giọt nước mắt trong suốt. Cả đời này, nhất định cô sẽ bị hủy ở trên tay hắn. Kiếp trước rốt cuộc là chính mình tạo nghiệt gì, mới khiến kiếp này phải rơi vào vòng tay của ma quỷ này !

“Ưu nhi ngoan, đợi lát nữa Ưu nhi sẽ biết anh đối với em tốt như thế nào.” Tà mị cười, Đan Sâm Duệ một bàn tay nhẹ nhàng ôm vòng eo mềm mại của Nhan Nặc Ưu.

“Bảo bối, hiện tại chúng ta hẳn là nên đi vào trong đó .” Nhìn thời gian, tin rằng thời gian cũng không kém nhiều lắm . Một phen ôm lấy Nhan Nặc Ưu đi vào trong phòng ngủ, hướng về phía chiếc giường rộng lớn kia.

Nhẹ nhàng đem Nhan Nặc Ưu như bảo bối trân quý nhất trên đời đặt lên giường, Đan Sâm Duệ trực tiếp bỏ quần áo trên người Nhan Nặc Ưu cũng như quần áo của chính mình, đột nhiên thân thể hai người toàn bộ trần như nhộng.

Động tình ôm thân thể Nhan Nặc Ưu trắng nõn tinh xảo như gốm sứ, khiêu khích liếm vành tai Nhan Nặc Ưu, chậm rãi một đường đi xuống, từ tai, cổ, một đường chậm rãi xuống dưới. Mà trên trán Đan Sâm Duệ cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Hạ thân trướng đau làm cho nội tâm hắn bắt đầu khô nóng.

Trong lúc đó Nhan Nặc Ưu mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy cả người vô cùng khó chịu, giống như đnag ở trong một lò nướng nhiệt độ cao. Cúi đầu tiếng vô cùng rõ ràng.

Đan Sâm Duệ vốn cố gắng chịu đựng thanh âm của Nhan Nặc Ưu, nhưng dường như là ăn thuốc kích thích. Nhưng nghĩ đến kế hoạch của chính mình, liền cố gắng nén lại .

Trong sân bay, Lí Hạo Nhiên vốn đang chờ Nhan Nặc Ưu đột nhiên lại bị một vài người đàn ông vận âu phục đi đến trước mặt mời đến khách sạn Việt Ưu. Nghe đám người đó nói có chuyện liên quan đến Nhan Nặc Ưu, cho nên hắn mới không chống cự, đi theo. Cho dù là bị lừa, chỉ cần là tin tức về Nặc Nặc, hắn đều cam tâm tình nguyện.

Dọc theo đường đi, người đàn ông mặc âu phục trực tiếp mang theo hắn từ thang máy đi tới phòng tổng thống, mang theo hắn đi vào phòng khách.

“Các người không phải muốn nói chuyện về Nặc Nặc sao? Cô ấy ở nơi này sao?” Sau khi nhìn vào ngọn nến chưa cháy hết, nhìn trên bàn bữa tối phong phú, Lí Hạo Nhiên đáy lòng có dự cảm không tốt.

Mà Đan Sâm Duệ đương nhiên cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bắt đầu chính thức hành động.

Một đường kỹ xảo hôn qua toàn bộ cơ thể Nhan Nặc Ưu, nhìn vào hai quả dâu tây hấp dẫn mê người, nuốt nuốt nước miếng, rốt cuộc nhịn không được , một phen cắn hai quả dâu tây của Nhan Nặc Ưu.

Nhan Nặc Ưu thân thể nhịn không được cả người run lên, một loại cảm giác chưa bao giờ có xông thẳng vào đầu cô. Thân thể không sức lực gì, chỉ có thể tùy ý Đan Sâm Duệ đùa nghịch. Thân thể càng ngày càng khó chịu, càng ngày càng nóng, Nhan Nặc Ưu cảm giác thân thể giống như đnag bị thiêu đốt, khuôn mặt cũng đỏ bừng, miệng không ngừng phát ra những đoạn âm thanh ngắt quãng.

“Ưu nhi, có phải hay không rất khó chịu, cầu anh đi, cầu anh đi anh sẽ cho em.” Nhìn Nhan Nặc Ưu bộ dáng khó chịu, Đan Sâm Duệ tà mị cười.

Cố gắng làm cho chính mình giữ vững một ít thanh tỉnh, Nhan Nặc Ưu trong lòng tràn đầy tức giận.

“Ưu nhi, chỉ cần em gọi anh ông xã, anh liền cho em.” Tà mị nhìn Nhan Nặc Ưu, nhưng thân thể cũng bắt đầu không thành thật. Mà Đan Sâm Duệ trong lúc này cũng vẫn khiêu khích Nhan Nặc Ưu.

Nhan Nặc Ưu khó chịu thần trí cũng bắt đầu chậm rãi mơ hồ, đầu óc cũng dần dần thoát khỏi sự kiểm soát của chính cô. Miệng cũng phát ra điều cô ghét nhất từ trước tới nay.

“Ông …… ông xã, van cầu anh không nên tra tấn .”

Trong đại sảnh, Lí Hạo Nhiên vốn kiên nhẫn chờ Nhan Nặc Ưu trong phòng truyền ra thanh âm. Nhìn bốn phía đại sảnh yên tĩnh, nghe trong phòng ngủ truyền đến thanh âm vui thích, bước chân không tự chủ được bắt đầu hướng về phía phòng ngủ.

Vừa rồi, thanh âm kia rất quen tai. Trong lòng có tiếng nói muốn ngăn cản hắn, không cho hắn đi tới. Nhung cũng có một thanh âm thúc giục hắn nhanh chóng tiến về phía trước, để xem chuyện gì đnag xảy ra. Cuối cùng, người sau đả bại người trước, Lí Hạo Nhiên bước nhanh hướng về phia cửa phòng ngủ.

Một màn làm cho Lí Hạo Nhiên thiếu chút nữa ngất xỉu, trên chiếc giường trắng, một đôi nam nữ đang làm động tác nguyên thủy. Người con gái yêu kiều cùng tiếng hô của người con trai. Nhìn người con gái cùng người con trai khuôn mặt quen thuộc, Lí Hạo Nhiên đầu óc trống rỗng. Không phải nói chính mình ở sân bay chờ cô sao? Không phải nói cô cùng người đàn ông này không có quan hệ gì sao? Nhưng hiện tại là gì, còn nhờ người mời mình đến đây, đén xem một màn đông cung sống?

Móng tay cắm vào trong lòng bàn tay, từng giọt từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống thượng, giống như là đang cười nhạo.

“A……” Thân thể bị xé rách làm cho Nhan Nặc Ưu trong nháy mắt thanh tỉnh. Ánh mắt mở thật to nhìn Đan Sâm Duệ, sắc mặt tái nhợt Nhan Nặc Ưu dùng sức muốn tránh khỏi kiềm chế của hắn, nhưng tất cả chỉ là vô ích.

Cả người Nhan Nặc Ưu vô lực nước mắt tí tách rơi xuống, miệng tức giận không ngừng nguyền rủa Đan Sâm Duệ nhưng lại nghe như tiếng rên ri. Cô rất hận, tại sao khi cô nghĩ rằng mình vẫn có thể trở lại như trước đây, người đàn ông này lại không chút do dự phá vỡ tất cả hy vọng của cô.

“Bảo bối, em nên kêu to hơn.” Tà mị đem Nhan Nặc Ưu ôm lấy, bàn tay chuẩn xác dừng ở trên làn da trắng mềm của Nhan Nặc Ưu.

“A……” Đau đớn cùng sự đam mê làm cho Nhan Nặc Ưu có chút đau, nước mắt từ hai má không ngừng chảy xuống, miệng cũng không ngừng rên rỉ. Từng tiếng từng tiếng làm cho Nhan Nặc Ưu hoài nghi đây có phải là tiếng phát ra từ miệng cô.

Trong khi đang ôm Nhan Nặc Ưu Đan Sâm Duệ đôi mắt vừa vặn nhìn về Lí Hạo Nhiên ở cửa, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt có sự khiêu khích, có sự thị uy, cũng có sự tàn nhẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.