Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 28



Edit: Rabbit

Buổi chiều đìu hiu, ánh sáng mặt trời không quá gay gắt. gió không quá lớn, toàn bộ thời tiết cũng đều có vẻ ôn hòa khác thường.

Người giúp việc phụ giúp Nhan Nặc Ưu đi tới dòng suối nhỏ bên cạnh cây liễu, không tiếng động lui về một bên.

Nơi này là nơi người giúp việc mới phát hiện gần đây. Bởi vì nửa tháng trước, cô phụ giúp vị tiểu thư xinh đẹp này dừng lại ở rất nhiều nơi, nhưng chúng hầu như không lọt vào trong tầm mắt của cô ấy. Tuy nhiên mấy ngày hôm trước, khi cô đưa tiểu thư đi tới dòng suối nhỏ bên cạnh cây liễu, cô dường như mơ hồ hiểu được, tiểu thư có vẻ thích nơi này.

Cho nên, mấy ngày nay nay, cô đều đưa Nhan Nặc Ưu đến nơi này, thỉnh thoảng, cô có thể thấy được trong mắt tiểu thư nhè nhẹ gợn sóng. Tuy nhiên không dễ dàng bị người khác phát hiện, ý nghĩ vẫn như cũ nhưng vẫn bị người giúp việc phát hiện .

Rốt cục có đủ dũng khí, nhận được sự cổ vũ của bạn tốt, Đan Sâm Duệ rời biệt thự nửa tháng đã trở lại. Nghe được câu trả lời của người giúp việc, tìm được người con gái mà nửa tháng hắn ngày đêm mong nhớ.

Cô gầy, tiều tụy . Tuy chỉ đứng nhìn từ xa nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được từng biến hóa của cô. Đây là thói quen, cũng là tình yêu của hắn dành cho cô.

Từ từ đi vào với thái độ không có một chút tức giận, lặng lẽ cho người lui đi, si ngốc đứng tại chỗ nhìn người con gái làm cho hắn yêu đến tận xương tủy.

Còn cô giúp việc vốn ở một bên cẩn thận nhìn Nhan Nặc Ưu, bị một người đàn ông tuấn mỹ như thần khiến cho mê hoặc. Thấy hắn nhỏ giọng kêu chính mình lui xuống, thông minh như cô cũng đoán được người đàn ông cao quý khí phách trước mắt này là này chủ nhân biệt thự, chỉ còn biết cung kính lui xuống.

Nhìn cô vẫn lặng lẽ ngồi, không có phản ứng gì, tâm Đan Sâm Duệ như bị dao cắt, nếu như cho hắn một cơ hội nữa, hắn biết hắn vẫn sẽ làm như cũ, chỉ có làm như vậy cô mới hoàn toàn thuộc về hắn. Hắn sợ chỉ buông tay một chút, cô sẽ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, khiến cho cả đời này hắn không thể tìm thấy.

Rốt cục không còn nhẫn nại được nữa, Đan Sâm Duệ bước mạnh, cố gắng ngăn chặn nội tâm chính mình, đi tới phía sau Nhan Nặc Ưu, nói:“ Ngẩn người? Nghĩ cái gì nhập thần như vậy?” Ánh mắt vẫn như cũ tham lam nhìn người con gái.

Khi nghe thấy tiếng nói quen thuộc làm cho cả đời Nhan Nặc Ưu cũng không thể loại bỏ được, thân mình nhịn không được có chút run run. Đã trở lại sao? Điều đó có nghĩa là hôn lễ của bọn họ cũng sắp đến, cô chuẩn bị phải đi vào nấm mồ hôn nhân. Nhưng còn Hạo Nhiên thì sao?

“Anh đã nói rồi, ở bên cạnh anh, tốt nhất em không nên nghĩ đến người đàn ông khác, nếu không, em sẽ không thể gánh chịu được hậu quả.”Giọng nói tàn nhẫn, vẻ mặt vẻ lo lắng, Đan Sâm Duệ hiện tại mới phát giác, hóa ra ở trong mắt hắn, người con gái này đã trở nên vô cùng quan trọng, cho dù là mỗi tiếng nói, cử động của cô, nhất cử nhất động, đều khiến cho hắn say mê ngắm nhìn.

“…… Có thể đáp ứng với tôi, sau khi tôi và anh kết hôn, để cho tôi tự do một chút được không?” Có chút nhè nhẹ chờ mong hỏi. Nếu đã không thể trốn thoát , nếu ngoan ngoãn có thể làm cho người thân của mình an toàn, vậy cứ ngoan một chút đi. Bởi vì nửa tháng không nói chuyện nhiều, cô vốn có thói quen trầm mặc, cho nên phát âm cũng có chút không bình thường.

“Tự do?” Có chút sững sờ nhìn người con gái bên cạnh, rốt cục cô đã mở miệng nói ? Cô vốn quật cường như vậy, thế nhưng bây giờ lại chỉ muốn tự do hơn một chút.

“Có thể chứ?” Không có bao nhiêu hy vọng hỏi, cô biết này nội tâm của người đàn ông này, dục vọng giữ lấy cô cực kỳ mãnh liệt . Nhưng cô muốn vì chính mình có thể có một chút không gian để hô hấp, hơn nữa cô vẫn còn trẻ, còn cần nạp điện cho chính mình.

“Lý do? Cho tôi một cái lí do có thể đáp ứng em.” Nhẹ nhàng đi vào trước mắt Nhan Nặc Ưu, nội tâm có chút hoài nghi, cũng có chút không thể tin. Ngồi xổm bên cạnh Nhan Nặc Ưu, nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay trắng nõn ngọc ngà dường như một lúc nào đó có thể phiêu tán theo gió, nhẹ nhàng nói.

“…… Tôi còn trẻ, tôi vẫn muốn đến trường học. Tuy rằng tôi không ở thành phố A , nhưng ở thành phố T có thể chứ, anh có thể đăng kí một trường học ở thành phố T, để tôi ở đó học tập.” Cô không muốn cả đời đều ở trong này, cả đời đều sa sút tinh thần, ít nhất cô không thể từ bỏ chính mình, đây là ý nghĩ của cô.

“Trường học? Ưu nhi muốn học cái gì.” Sủng nịch xoa sợi tóc màu nâu của Nhan Nặc Ưu, vẻ mặt yêu say đắm nói.

“Tôi…… Tôi muốn học……gì cũng được, một ngôi trường đại học bình thường, học một chút về tài chính và kinh tế.” Thật ra trong lòng cô muốn học phiên dịch, lúc lớn lên trong các môn học cô kém nhất là ngoại ngữ, vì thế các thầy cô giáo đều tìm cha mẹ cô nói chuyện. Nhưng không ai nghĩ đến, cô chỉ giả bộ như vậy, đối với ngoại ngữ cô rõ như lòng bàn tay, đặc biệt là tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Hàn, tiếng Nga, tiếng Nhật… vô cùng thông thạo, mà trong lòng cô vô cùng muốn đến nơi đó học, càng củng cố bản thân một chút.

Nhưng cô biết, cô không thể làm cho mình bị bại lộ. Nghĩ đén chính mình năm đó, ngay cả chính mình muốn gì cũng đều giấu diếm cha mẹ. Hiện tại nghĩ lại, lúc ấy làm nhưu vậy là vì cha mẹ . Giống như năm đó cố ý giấu diếm thực lực của chính mình, hoàn toàn vì mọi chuyện sau này.

“Ah? Ưu nhi thích tài chính và kinh tế?” Nuông chiều thổi một chút vào mũi Nhan Nặc Ưu, trong mắt tràn đầy nuông chiều.

“Tôi……” Có chút không được tự nhiên mở mắt, mặc kệ như thế nào, trong lòng vẫn có chút kháng cự .

“Anh biết Ưu nhi còn chưa thể hoàn toàn thích ứng anh, nhưng anh sẽ cho thời gian em, nhưng đừng quá lâu nhé.Lòng tham của anh không nhỏ, mà kiên nhẫn càng không nhiều.” Lời nói dịu dàng, như một đôi tình nhân, nhìn từ phía xa, như một bức tranh phong cảnh đẹp không sao tả xiết, thuần khiết duy mĩ.

Có chút không dám nhìn đôi mắt quá chân thành kia, trong mắt Nhan Nặc Ưu tràn đầy vẻ u sầu cúi đầu. Cô có thể nói cho hắn, muốn đi ra ngoài, hoàn toàn là vì muốn tìm cơ hội để trốn đi sao? Không? Những lời này cô không thể nói.

“Tôi sẽ thử xem?” Cúi đầu, Nhan Nặc Ưu rầu rĩ nói.

“Ưu nhi……” Có chút không dám tin lời vừa rồi của Nhan Nặc Ưu, ngạc nhiên nhìn thiên hạ cúi đầu, tim cũng càng ngày càng đập nhanh hơn. Ưu nhi vừa rồi thật sự nói chuyện với hắn , còn nói sẽ thử thích ứng với hắn?

“Chúng ta trở về đi, tôi rất mệt.” Biểu tình mỏi mệt, làm cho Đan Sâm Duệ biết Nhan Nặc Ưu đang rất mệt.

“Ưu nhi, anh còn có việc muốn nói với em.” Nhẹ nhàng nắm lấy hai vai Nhan Nặc Ưu, có chút hồi hộp nhìn Nhan Nặc Ưu.

“……” Không nói gì, chỉ dùng ánh mắt bảo hắn nói.

“Chúng ta…… hôn lễ của chúng ta, sẽ cử hành vào ngày kia.” Giống như một đứa trẻ nhỏ mắc lỗi, Đan Sâm Duệ có chút sợ hãi Nhan Nặc Ưu lại tức giận không để ý tới hắn.

“Ừ.” Nhẹ nhàng ừ một tiếng, Nhan Nặc Ưu không muốn nói gì thêm. Nếu đã quyết định , như vậy cô còn lí do gì để đổi ý đây? Nếu đã không thể thay đổi, như vậy hãy đối mặt với sự thật đi.

“Ưu nhi, nếu em còn chưa thể thích ứng, chúng ta có thể hoãn …… hôn lễ.” Ngực có chút buồn phiền, nhưng để cho người con gái hắn yêu có thể vui vẻ một chút, hắn sẽ tận lực bù đắp.

“Không cần, nếu đã quyết định, cứ để ngày kia đi.” Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đan Sâm Duệ một cái, che dấu bối rối trong lòng, nhẹ nhàng nói:“Tôi rất mệt, trở về đi.” Nhắm mắt không nói gì nữa.

“Được.” Ánh mắt nhu tình nhưu nước, phụ giúp Nhan Nặc Ưu như châu báu, chậm rãi đi về phòng.Có lẽ, so với trân bảo trên thế giới cô càng hấp dẫn hơn. Người con gái mà hắn che chở, là bảo bối quý nhất trong cuộc đời của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.