Suốt một tháng, Đan Sâm Duệ vẫn chưa từng bước vào tòa biệt thự này, chỉ có Nhan Nặc Ưu ngơ ngẩn mỗi ngày ở phòng hoặc đi dạo trong hoa viên.
Có lẽ là hắn hoàn toàn hết hy vọng với cô rồi, nếu hắn trở về, có lẽ thu được chính là đơn ly hôn. Chua xót cười, lòng đau đến thắt lại. Kết quả như vậy là chính cô muốn , hai người đàn ông đều là người cô yêu, nói cô tham lam cũng tốt, nói cô máu lạnh cũng tốt, cô không bỏ được bọn họ. Cho nên nếu có ai đó đứng ra giải quyết việc này, cô nguyện ý làm Terminator, để cho bọn họ ở trên người cô phát sinh tất cả mọi ân oán đi.
“Thiếu phu nhân, nên dùng cơm trưa đi.” Trong một tháng, nhóm người giúp việc trong biệt thự đều biết thiếu phu nhân thanh nhã xinh đẹp và thiếu gia mâu thuẫn, cho nên mỗi người làm việc đều vô cùng cẩn thận. còn người giúp việc đến hoa viên khi thấy Nhan Nặc Ưu đang sững sờ , cũng có chút lo lắng nhìn Nhan Nặc Ưu nói.
“Uwhm, một lát nữa đi.” Trong lòng nghẹn chặt, Nhan Nặc Ưu cái gì cũng không muốn ăn.
Đối với này thiếu phu nhân hiền lành lại uy nghiêm, người nữ giúp việc cũng không dám khuyên bảo. Đừng nhìn thiếu phu nhân bình thường hòa ái dễ gần, nhưng khi uy nghiêm cũng rất giống thiếu gia, cho nên trong biệt thự nhóm người giúp việc vừa tôn kính vừa sợ hãi Nhan Nặc Ưu.
Dường như tất cả mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, ánh mắt Nhan Nặc Ưu ngơ ngác như trước nhìn mặt cỏ rộng lớn, không biết đang nghĩ gì, xuất thần thật lâu cũng không hoàn hồn.
Chuyện như vậy đã giằng co suốt một tháng , nhìn Nhan Nặc Ưu gầy đi, người giúp việc và Tân quản gia cũng chỉ có thể lo lắng suông. Nhiều lần Tân quản gia gọi điện thoại cho Đan Sâm Duệ, báo cho biết hắn tình hình của Nhan Nặc Ưu, nhưng là lại bị nhwungx câu nói không có chút cảm xúc gì của Đan Sâm Duệ làm cho thất bại.
Nhiều lúc Tân quản gia cũng âm thầm thay hai người sốt ruột. Hắn là lão tổng quản của Đan gia, làm quản gia cả đời của Đan gia, cũng là nhìn thấy Đan Sâm Duệ lớn lên, chiếu cố Đan Sâm Duệ lớn lên. Hắn hiểu rõ tính cách thiếu gia nhà mình, lúc trước yêu thiếu phu nhân như vậy, hiện nay không có khả năng nói chia tay liên chia tay, có lẽ là thiếu gia có chuện gì đó chăng?
“Quản gia, anh ấy…… vẫn không trở về sao?” Cảm giác được có người tới gần bên cạnh, Nhan Nặc Ưu có chút ấp a ấp úng hỏi. Sau khi kết hôn với Đan Sâm Duệ được hai năm, cho dù không được đi học, nhưng thính giác đề cao rất nhiều.
Bất đắc dĩ thở dài, nhìn Nhan Nặc Ưu một tháng qua gầy yếu đến dọa người, Tân quản gia thấp giọng đáp:“Vẫn chưa, có lẽ lad thiếu gia có chuyện trì hoãn .” Là một quản gia, hắn phải tìm lấy cớ thay Đan Sâm Duệ che dấu.
“…… Ưhm, cháu biết.” Rầu rĩ nhìn thoáng qua Tân quản gia, Nhan Nặc Ưu biết đó chỉ là những lời nói có lệ, ánh mắt lạnh rung , uất ức muốn rơi nước mắt. Mặc kệ cô đã trải qua cái gì, nhưng cô vốn là một tiểu thư, chưa từng phải chịu sự ấm ức này, không thể thừa nhận cũng rất bình thường.
“Thiếu phu nhân……” Có chút muốn nói lại thôi nhìn Nhan Nặc Ưu, Tân quản gia nhìn hai người tra tấn đối phương như vậy, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Cau mày nhìn Tân quản gia muốn nói lại thôi, Nhan Nặc Ưu thản nhiên nói:“Tân quản gia, có chuyện gì hãy nói đi.” Lão quản gia này, hai năm nay rất chiếu cố cô, cho nên cô cũng rất tôn kính ông.
“Thiếu phu nhân, không phải tôi lắm miệng, chính là nhìn thấy người và thiếu gia. Hai người như vậy không ai chịu nhường ai sớm hay muộn cũng xảy ra vấn đề . Tôi không muốn nhìn thấy hai người không hạnh phúc……” Trong mắt ông thiếu phu nhân là người xinh đẹp hiền lành, cũng rất tôn kính với ông, cho nên, ông cũng muốn khuyên bảo.
“…… Tân quản gia, lần này không phải là lỗi của Duệ, là lỗi của chúa…… Là cháu làm cho anh ấy tức giận.” Dường như trong lòng bị đè nén lâu, rất muốn kể ra với ai đó, cho nên vào buổi chiều này, Nhan Nặc Ưu bắt đầu nói mọi chuyện trong lòng một tháng qua cho Tân quản gia nghe. Cô nhớ Đan Sâm Duệ, nhưng là trong lòng của cô vẫn còn vướng bận chuyện kia, trở thành bức tường chắn giữa hai người.
Trời bất giác đã tối, đêm tối bao phủ xung quanh , sau hoa viên Nhan Nặc Ưu không có cảm giác màn đêm buông xuống, vẫn như cũ đắm chìm ở trong suy nghĩ của cô, cùng trò chuyện với Tân quản gia câu được câu không. Mấy ngày qua, mặc kệ ban ngày hay buổi đêm, đối với Nhan Nặc Ưu dường như mất đi linh hồn mà nói, cũng không quan trọng. Cô không còn quan tâm ban ngày hay ban đêm, cô chỉ biết là thời gian chậm rãi trôi đi cùng với sự trốn tránh của cô.
Cô không dám xem thời gian hay suy nghĩ gì, cô sợ thời gian trôi quá nhanh, trong lòng cô càng mâu thuẫn Đan Sâm Duệ trở về, đưa cho cô đơn ly hôn. Tuy rằng tát cả điều này đều là do cô yêu cầu, nhưng cô cũng càng không hi vọng Đan Sâm Duệ trở về.
“Thiếu phu nhân, trời đã tối rồi cô nên trở về phòng nghỉ ngơi .” Yêu mến nhìn Nhan Nặc Ưu, trong mắt biểu lộ ánh mắt chỉ có đối với đứa trẻ. Nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi, nghĩ đến trong lòng tiểu thư đang đấu tranh dữ dội với việc yêu thiếu gia , làm cho ông rất cảm động. Điều làm cho ông nghi hoặc là, cô chịu nói cho ông chứ không chịu nói cho thiếu gia, còn nói điều này là bí mật của hai người, không thể nói cho bất cứ ai.
“Trời tối rồi……” Chậm rãi đứng lên từ xich đu, nhìn hoa viên, trong lòng vô cùng khó chịu. Đã lâu rồi, những ngày qua ngay cả cô cũng đã quên thời gian , người đàn ông kia thực sự không trở về nơi này, đây là chuyện lần đầu tiên xảy ra trong hai năm kết hôn của bọn họ.
Trai tim lập tức trống trơn, dường như đã mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng.
“Đúng vậy thiếu phu nhân, gần đây phu nhân rất gầy, bữa tối cũng không ăn, để tôi bảo phòng bếp chuẩn bị một chút?” Lo lắng tình cảm bộc lộ đầy trong lời nói, thiếu phu nhân này thật khờ làm cho người ta đau lòng. Cũng không biết tại sao, lại muốn gạt tình cảm của mình dành cho thiếu gia, nếu để cho thiếu gia biết trái tim của thiếu phu nhân, thiếu gia chắc chắn sẽ mừng đến phát điên.
“……Vâng.” Trong lòng ấm áp , Nhan Nặc Ưu cười đáp lại. Nhìn trên mặt Tân quản gia tràn đây lo lắng và hiền lành, trong lòng rất hưởng thụ.
Buồn bã một tháng, trong một tháng này trong đầu tất cả đều là bóng dáng Đan Sâm Duệ và Lí Hạo Nhiên. Mà phần lớn thời gian đều là ở trong phòng kia, không biết đã cùng trò chuyện bao lần với Đan Sâm Duệ trong phòng, thường xuyên xuất hiện bóng dáng Đan Sâm Duệ, nhớ tới đôi mắt chiều chiều ôn nhu cười với cô……
Duệ, em nhớ anh, anh có nhớ em không? Nhưng tại sao ông trời lại tra tấn chúng ta như thế, làm cho em đã hoàn toàn chìm vào bẫy mê đắm của anh, không thể không có tình cảm, vậy mà đành phải nói ra những lời thương tổn anh. Anh cũng biết, tất cả đều không phải là ý của em, anh có biết trong mấy ngày qua em nhớ anh biết bao nhiêu, nhớ đến sắp phát điên anh có biết không?
Tân quản gia bảo nhóm người giúp việc tỉ mỉ chuẩn bị bữa ăn, Nhan Nặc Ưu ăn ngon, món ăn làm cho cô cảm thấy có vị, đã lâu cô chưa từng có cảm giác này. Một chút cơm, thế nhưng sau đó là hai chén, nhóm người giúp việc và Tan quản gia đều ngạc nhiên.
Mà lập tức mọi người lại thoải mái, có lẽ là đã lâu không ăn cho nên thiếu phu nhân cũng đói.
Nhan Nặc Ưu không để ý tới ánh mắt kinh ngạc bên cạnh, tiếp tục ăn đồ ăn trên bàn, cô chỉ là cảm thấy rất đói, rất muốn ăn này nọ