Tận Kiếp Phù Du – Hoa Tư Dẫn

Chương 16



Tôi còn nhớ ngày trước khi tôi bước lên xe ngựa rời Lê quốc đi lấy chồng, Tống Diễn đại ca của tôi hai mắt đỏ hoe, mày nhíu chặt, nắm lấy tay tôi nói 1 câu :

“A Ngưng, nếu ở Khương quốc có chụi điều gì uất ức, hãy về đây, ca ca sẽ bảo bọc muội. Ca nhất định sẽ cho tên Thẩm Ngạn đó 1 trận biết thân nếu hắn dám ức hiếp muội.”

Đại ca không khóc, từ lúc tôi hiểu chuyện đến lúc xuất giá tôi chưa bao giờ thấy anh khóc, anh lúc nào cũng là 1 đại anh hùng trong lòng tôi, kiên cường mạnh mẽ, đôi lúc lại dịu dàng trầm tĩnh, anh bảo bọc tôi, chưa từng để tôi chụi bất kỳ 1 uất ức nào. Tôi nhớ ngày đó khi tôi nói với anh tôi muốn thành thân cùng Thẩm Ngạn, anh không nói gì chỉ nhìn tôi mỉm cười nói:

“A Ngưng, hãy đợi ca ca, ca ca nhất định sẽ khiến cho Thẩm Ngạn cưới muội.”

Quả nhiên anh làm được, Lê vương phong tôi là Kính Võ công chúa còn gã tôi cho Thẩm Ngạn để minh ước hai nước được vẫn chắc, nhưng để đổi lại điều đó Tống Diễn đã phải quỳ 3 ngày 3 đêm trước tẩm điện của Lê vương, chuyện này anh không cho tôi biết, nếu sau này Lan Lan không nói có lẽ vĩnh viễn tôi không biết được. Một anh hùng như Tống Diễn, oai hùng cầm thương tung hoành trên chiến trường, chưa từng rơi 1 giọt lệ nào, ấy thế mà cái ngày tôi gặp lại anh trên cánh đồng hoang Thương Lộc, anh cầm thương lao đến chỗ Thẩm Ngạn, anh hét gọi tên tôi

“A Ngưng, ca trả thù cho muội.”

Khi mũi thương đâm vào lòng ngực Thẩm Ngạn, đại ca khóc, đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy 1 thứ được gọi là nước mắt chảy ra từ khóe mắt anh, dù chỉ 1 giọt nhưng nó theo gió bay đi, bám vào trên mặt tôi, rồi chảy vào khóe miệng, nó mặn chát như cỏi lòng anh lúc đó. Nhưng trong mắt tôi lúc đó chỉ có Thẩm Ngạn. Tôi không biết cảm giác của tôi lúc này như thế nào, Tống Diễn khi gặp tôi sẽ như thế nào. Tôi nghĩ có lẽ là vui sướng đi. Hành trình về Lê quốc diễn ra suôn sẻ vô cùng nếu không nói đến 2 lần gặp phải thổ phỉ. Tôi cũng rất khó hiểu là từ trước đến giờ đi lại rất nhiều, từ Khương sang Trịnh, lại từ Trịnh sang Trần, chưa từng gặp thổ phỉ, ấy vậy mà từ Trần sang Lê lại gặp tới 2 lần. An ninh ở Lê quốc kém hơn những quốc gia khác hay phải nói vận rủi của tôi lại đến rồi.

Lại nhắc đến hai lần gặp thổ phỉ trong chuyến hành trình của chúng tôi, hai lần đám thổ phỉ đều bị Thẩm Ngạn đánh chạy cho tan tác. Lần đầu tiên gặp thổ phỉ, lúc đó tôi đang nằm ngủ gà ngủ gật trong xe ngựa thì xe ngựa dừng lại đột ngột, con ngựa hí lên 1 tiếng dài, tôi bị văng khỏi băng ghế trên xe ngựa, khi lòm còm bò dậy từ trên sàn thì bên ngoài vọng vào tiếng của đại ca cầm đầu đám thổ phỉ. Cứ tưởng hắn sẽ hét lên giống như trong sách hay viết: “Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn qua phải để lại ngân lượng.” Nào ngờ hắn chỉ nói vỏn vẹn vài chữ: “Muốn sống thì để tiền và nam nhân lại.”

Thì ra đại ca cầm đầu này lại là 1 kẻ đoạn tụ, vừa nhìn thấy vẻ ngoài lạnh lùng đẹp đẽ của Thẩm Ngạn thì chết mê chết mệt, thèm khát Thẩm Ngạn vô cùng, hắn lại là 1 người tham lam, vừa muốn soái ca vừa muốn tiền tài, có đều trong trời đất người tham lam điều không có kết cục tốt, tham quá thì thâm. Đại ca cầm đầu khi mở miệng lần thứ hai:

“Mỹ nhân, hãy theo ta về làm áp trại phu nhân, ta đảm bảo sẽ…”

Chữ “yêu thương nàng” chưa ra khỏi miệng thì hắn đã bị “mỹ nhân” của hắn đá bay đi cách xa 2 trượng, thân va vào cây bất tỉnh nhân sự, đám thổ phỉ thấy đại ca mình bị đánh bất tỉnh thì la chí chóe như gà con mất mẹ, có 1 tên còn run run chỉ tay về phía bọn tôi nói:

“Các ngươi có ngon thì đừng chạy.”

Sau đó chạy biến theo đám thổ phỉ kia. Chúng tôi 4 người đều rất tỉnh táo, tứ chi vẫn còn lành lặn, ngựa cũng không bị dọa chạy mất, nên đương nhiên không ở lại. Sau khi bọn thổ phỉ đi, chúng tôi cũng đánh xe ngựa đi mất.

Lần thứ 2 gặp thổ phỉ, lần này có vẻ quy mô hơn lần trước, đám thổ phỉ không giống lần trước chỉ lưa thưa có mấy tên, mà lần này có đến khoảng 30 tên, tên nào tên nấy bắp tay to như chân đình. Lúc gặp thổ phỉ tôi vẫn còn rất tỉnh táo, đang ngồi kể chuyện cho Thẩm Lạc nghe, còn không quên cắn 1 ít hột dưa, nên khi xe ngựa dừng lại đột ngột cũng không bị té sắp xuống sàn như lần trước.

Do có kinh nghiệm lần đầu gặp thổ phỉ, đến lần hai khi xe ngựa dừng đột ngột tôi liền biết là có chuyện xảy ra, lập tức chui ra khỏi xe ngựa, lúc đó Thẩm Ngạn sắp chuẩn bị tuốt kiếm hỏi thăm mấy vị huynh đệ thổ phỉ kia, nhưng từ nãy đến giờ đám thổ phỉ chưa nói câu nào nên vẫn chưa thể khẳng định được chúng là thổ phỉ, nếu tùy tiện ra tay thì hơi vô lý, nên tôi ngăn Thẩm Ngạn lại, còn hướng về mấy vị huynh đệ kia hỏi han:

“Này, mấy vị đại ca, các người là thổ phỉ à?”

Sau mấy giây im lặng, đám người kia cũng lên tiếng. 1 tên có vẻ hơi ốm hơn so với những tên khác, mặt vàng choẹt, mắt xếch, hàm cá dồ bước lên phía trước 1 bước chỉ tay về phía tôi nói:

“Bớt nhiều lời, bao nhiêu tiền bạc đưa hết ra đây.”

Lúc đó tôi mới khẳng định bọn chúng là thổ phỉ, nhưng hình như không được chuyên nghiệp cho lắm nên tôi tốt bụng nhắc nhở chúng:

“Này, mấy người thật sự là thổ phỉ sao? Sao chẳng chuyên nghiệp gì hết vậy, ngay cả câu mở đầu của thổ phỉ mà cũng không biết, vậy mà còn đòi làm thổ phỉ.”

Tên mặt vàng choẹt đó hơi sững người 1 chút, quay sang nhìn 1 tên cao to râu rặm đứng giữa đám người kia như muốn hỏi gì đó, sau khi thấy tên râu rặm gật đầu, tên mặt vàng choẹt lại xoay lại lớn tiếng hỏi:

“ Câu mở đầu của thổ phỉ là gì?”

Tôi tất nhiên rất sẵn lòng nói cho hắn biết, ho khụ 1 tiếng, hắng giọng nói: “Đường này là do ta mở, cây này là do ta trồng, muốn qua lại phải để lại lộ phí.”

Đám thổ phỉ nghe được thì bàn tán xôn xao 1 lúc, như đã thống nhất ý kiến, tên râu rặm cất cái giọng ồm ồm như vịt đực lên nói: “Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn qua lại phải để lại lộ phí.” Hắn dừng lại 1 chút, nhìn tôi cười khà 1 cái nói tiếp:

“Nàng cũng phải ở lại, ta thấy nàng rất có tố chất làm áp trại phu nhân của Hắc Miêu ta.”

Thì ra cái tên to con râu rặm đó tên là Hắc Miêu, là trại chủ của Hắc Miêu trại, hắn thế mà lại nhắm trúng tôi. Tôi đã từng nói người tham lam thường không có kết cục tốt. Tất nhiên kết cục của tên Hắc Miêu kia không được tốt cho lắm, ngay cả đám thổ phỉ đàn em của hắn ta cũng thế.

Sau khi hắn nói dứt lời, Thẩm Ngạn đã cầm kiếm phi người lao đi, lúc đó tôi mới biết cái gọi là khinh công đích thật. Thẩm Ngạn đánh cho đám thổ phỉ tơi bời hoa lá hẹ, nhất là Hắc Miêu, nếu không phải tôi ngăn anh lại có lẽ Hắc Miêu đã chết mất rồi. Sau bao nhiêu bôn ba cực khổ, hết lên thuyền lại lên xe, tôi về tới Lê quốc vào 1 ngày mưa phùn rơi lất phất. Tôi dựa theo trí nhớ còn sót lại tìm đến tướng quân phủ của Tống Diễn. Sau nhiều năm như thế tôi thật sự không biết phải đối mặt với Tống Diễn ra sao, nên cứ đứng ngập ngừng nơi cửa phủ mà không dám bước vào.

Thẩm Lạc lúc ấy níu lấy tay tôi mỉm cười nói: “Mẹ, chúng ta mau vào thăm cửu cửu thôi.”

Nhờ sự trấn an của Thẩm Lạc, tôi mới lấy lại tinh thần, đi đến nhờ gia nhân thông báo. Nhưng đúng là người của tướng quân phủ có khác, mắt thường mọc trên đỉnh đầu, chúng chẳng xem tôi ra gì làm tôi phải tốn 2 thỏi bạc để nhờ chúng vào thông báo giúp tôi. Tôi lại không thể tự xưng mình là Tống Ngưng, nên đành xưng là Lan Lan, mong là đại ca vẫn còn nhớ Lan Lan là người hầu thân cận của tôi, đã cùng tôi xuất giá. Nhiều năm như thế, người hầu trong phủ cũng đổi mấy lượt rồi, gia đinh gác cửa lúc nãy cũng chẳng nhận ra tôi, ấy vậy mà Tống Diễn vẫn còn nhớ đến Lan Lan, cô hầu gái nhỏ khi rời khỏi Tống phủ có lẽ cũng chỉ mới 14 tuổi, mà cũng không biết chừng lúc đó giữa Lan Lan và Tống Diễn có gian tình khó nói với nhau, nhưng vì tôi mà đành chia cắt cho nên mới nhớ nhung lâu đến thế. Nhưng mặc kệ là vì lý do gì mà Tống Diễn còn nhớ Lan Lan, chỉ biết điều đó hiện giờ đối với tôi là 1 điều rất tốt.

Sau khi gia đinh vào trong báo tin, chỉ khoảng 30 phút sau, Tống Diễn đã ra tới. Khi anh nhìn thấy tôi, đầu tiên là ngạc nhiên, sau lại kích động, mặc cho ánh mắt ngạc nhiên của hai gia đinh gác cửa lúc nãy, và ánh mắt tò mò của mấy người đi đường. Anh lao đến như 1 cơn gió, ôm chầm lấy tôi:

“A Ngưng, muội còn sống, ta biết mà, ta biết muội nhất định còn sống mà.”

Hình ảnh khi tôi gặp lại Tống Diễn tôi đã tượng tượng rất nhiều lần, tôi nghĩ sẽ rất vui vẻ, sẽ tràn ngập tiếng cười, nhưng tôi lại không ngờ nó chỉ toàn nước mắt. Những giọt nước mắt hạnh phúc chợt vỡ tan, trào ra từ khóe mắt, chảy dài xuống má, trượt vào khóe môi, tôi nghĩ nó sẽ mặn chát nhưng không ngờ nó lại ngọt, ngọt như cỏi lòng tôi. Có nhiều thứ trên đời, khi mất đi ta mới biết quý trọng như tình yêu. Có nhiều thứ dù cho thời gian có trôi qua bao lâu, nó vẫn luôn tồn tại như tình thân. Tống Diễn rất vui mừng vì sự “sống lại” của tôi, nhưng lại khó chịu với sự “sống lại” của Thẩm Ngạn. Nếu không phải tôi cùng vị tẩu tẩu lần đầu gặp mặt hết sức ngăn cản có lẽ tại Tống phủ đã xảy ra án mạng. Tẩu tẩu của tôi – vợ Tống Diễn là 1 phụ nữ thân hình trái ngược với tính cách, tẩu ấy thân người nhỏ nhắn, nhìn có vẻ nhu nhược yếu đuối, chỉ cần gió thổi mạnh 1 chút là có thể thổi bay, nhưng tính cách lại ương bướng cương nghị, còn có chút gọi là hung dữ, nếu có người phật ý tẩu ấy, tẩu ấy có thể cầm gậy rượt đánh tên kia qua 3 con đường, là loại phụ nữ mọi người vẫn thường gọi là “sư tử hà đông”.

Lúc nhìn thấy tẩu tẩu, tôi có hơi tiếc nuối cho Lan Lan. Nhưng tôi cũng rất thích tính cách này của tẩu tẩu, thường những người như thế lại là những người thật tình, không có tâm cơ, với lại tôi rất tin tưởng vào khả năng chọn vợ của Tống Diễn. Đại ca tôi ở thế giới này cũng được coi là anh hùng hào kiệt, mà vị anh hùng hào kiệt này lại đặc biệt “sợ vợ” theo cách nói của người Lê quốc, bởi lẽ anh sau khi cưới tẩu tẩu chưa từng 1 lần đến kỹ viện ăn chơi, cũng không nạp thiếp.

Tôi nghe thế thì không cho là đúng, Tống Diễn trước đây cũng chưa từng đến kỹ viện, còn việc không nạp thiếp bởi lẽ anh yêu tẩu tẩu. Ở cái thời đại này anh nạp thiếp, tôi nạp thiếp, người người nạp thiếp, đó gọi là xu thế thời đại. Còn ngược lại thì sẽ bị cho là khác người, là sợ vợ. Còn cô vợ nào có chồng không chơi bời trác tán, không 4 vợ 5 nàng hầu thì bị liệt vào tội danh “đố kỵ” trong thất suất, bị gọi là sư tử hà đông. Tôi nghĩ đến mà thấy buồn cười. Theo quan niệm của tôi, trong tình yêu cần sự chung thủy, 1 vợ 1 chồng, chứ không có chuyện chồng thì có thể có nhiều vợ, còn cô vợ lại phải vò võ ngồi ở phòng mong ngóng bóng dáng chồng. Có lẽ sau nhiều năm sống ở hiện đại, ý nghĩ đó đã thâm căn cố đế vào đầu tôi, lại thêm chuyện trước đây với Thẩm Ngạn càng khiến tôi phản cảm với “xu hướng thời đại” này.

Cho nên 1 lần dùng cơm trong tửu lâu, tôi đã đánh người. Hôm đó, Tống Diễn đặt 1 bàn tiệc lớn ở 1 gian phòng riêng trong tửu lâu lớn nhất thành đãi tôi và Thẩm Lạc, với lý do:

“Tiệc này không thể thiếu, đã nhiều năm như vậy mới gặp lại muội, còn có Lạc Nhi nữa, nếu chỉ ăn ở nhà thì quá đơn giản, không được.”

Cho nên tôi cũng rất vui vẻ đi dự tiệc, thành viên tham gia buổi tiệc ngày hôm đó gồm có tôi, Thẩm Lạc, Thẩm Ngạn, Tống Diễn, tẩu tẩu Lưu An Hảo và Lan Lan. Khi buổi tiệc được giữa chừng, đồ ăn cũng ăn được hơn phân nữa thì tiếng cười nói từ căn phòng kế bên vang lên. Tên công tử bên phòng bên nói:

“Tống Diễn kia thật ra cũng chỉ có thế, bình thường tỏa ra hết mực chung tình với vợ, vậy mà hôm trước lại ôm ôm ấp ấp 1 cô nương trước cửa phủ vào ban ngày ban mặt, mọi người nói thử xem có khi nào chẳng bao lâu Tống Diễn sẽ nạp cô nương đó làm thiếp không?”

1 tên khác lên tiếng: “Có thật không vậy, Tống Diễn không sợ con sư tử hà đông nhà hắn cầm dao chém sao?”

Mấy tên khác nghe thế thì cười rộ lên, 1 tên khác lại nói: “Ai thì không dám, Lưu An Hảo thì dám lắm đấy.”

Tôi nghe đến đây thì không nghe được nữa. Tôi nghĩ nếu tôi không ra tay thì tẩu tẩu tôi cũng ra tay trước. Tôi vỗ bàn 1 cái đứng lên, cái vỗ bàn đó hơi mạnh nên khiến tay hơi đau 1 chút, nhưng tôi không quan tâm, sau khi vỗ bàn, tôi cũng chẳng thèm đi ra cửa để đến phòng kế bên, mà là trực tiếp cầm ghế đập nát cái vách ngăn được làm bằng cây và dán giấy.

Khi tôi phá vách chui qua, mấy tên công tử ăn chơi kế bên mặt biến sắc, có tên còn hết hồn té từ trên ghế xuống đất, miệng ấp úng nói: “Chuyện gì thế này?”

Tôi nhìn thấy thế thì rất thỏa lòng, nhưng tôi lại quên để ý đến 1 tên trong số đó mặt không đổi sắc, nhìn thấy cảnh tôi hùng hỗ như thế không ngạc nhiên mà còn thong thả thưởng rượu, lâu lâu còn mỉm cười rất khả nghi. Đó là rắc rối về sau của tôi.

Tôi lúc đó hùng hồn hét lên với mấy gã công tử ăn chơi rằng: “ Các ngươi nói xấu người khác có hỏi qua ta chưa hả? Ta chỉ nói 1 lần, kẻ nào dám nói xấu sau lưng Tống Diễn cùng phu nhân của anh, ta gặp 1 lần đánh 1 lần, gặp 2 lần đánh 2 lần, đánh cho thành đầu heo luôn.”

Bọn công tử nghe tôi tuyên bố hùng hồn như thế thì biến sắc, nhao nhao lên: “Ngươi là ai hả? Có biết bọn ta là ai không?” Tôi đương nhiên chẳng biết cái đám ăn xong ở không , không có việc gì làm lại đi nói xấu người khác đó là ai nên đành thú nhận: “Ta cóc cần biết bọn mọi rợ các ngươi là ai, ta chỉ biết 1 hồi nữa đây các ngươi sẽ mặt nở hoa mà cầu xin ta tha thứ.”

Tôi tự tin đến thế không phải bởi tôi võ nghệ cao siêu gì mà là lúc đó tôi có 2 bảo kê vô địch thiên hạ là Thẩm Ngạn và Tống Diễn, bởi lẽ hai người bọn họ sẽ chẳng ngồi yên để tôi bị người ta đánh, cho nên tôi mới có gan làm càn như thế. Quả nhiên tôi đoán không sai, khi đám người đó xông lên muốn bắt lấy tôi thì Thẩm Ngạn ra tay, Tống Diễn ra tay, tẩu tẩu Lưu An Hảo của tôi cũng góp vui, tôi đứng bên cũng thêm vài đấm, đá vài đá. Cuối cùng bọn chúng quả nhiên mặt nở hoa, cúi đầu cầu xin tha mạng. Lúc đó tôi cũng mới biết được đám này đều là con của quan lại trong triều, có 1 số còn làm mấy chức quan nhỏ như con thỏ chủ yếu làm cho có trong triều, có chút hiềm khích với Tống Diễn, hôm đó lại là ngày hợp mặt của bọn chúng, chỉ xui cho chúng, hôm đó bọn tôi lại ngồi ăn ngay bên cạnh. Tôi nghĩ đánh thì cũng đánh rồi, giờ có nói gì thì cái hiềm khích giữa bọn chúng với đại ca Tống Diễn vẫn có, vậy nên quyết định làm thì làm cho tới luôn.

Tôi ngồi trên ghế đạp chân lên lưng 1 tên có vẻ như là tên đầu sỏ gây chuyện, giọng dửng dưng nói: “Các ngươi có biết ta là ai hay không?

Tên đầu xỏ đó cả người run bắn lên, ấp úng nói: “Không…không…không biết.”

Tôi hét lên hù dọa: “Không biết? Ngay cả ta là ai mà cũng không biết, các ngươi muốn chết?”

Đám công tử ăn chơi người càng thêm run, có 1 tên còn sợ quá mà ngất đi, hôn mê bất tỉnh. Tên đầu xỏ lại run run nói: “Xin…xin hỏi, nữ hiệp là…?”

Cái danh hiệu nữ hiệp này thật ra nghe rất êm tai,1 bạch y hiệp nữ, tay cầm trường kiếm, tóc dài bay bay trong gió, tung hoành trên giang hồ từng là 1 thời mộng tưởng của tôi. Nhưng sao này thấy kém thực tế nên đành bỏ lỡ, sao xuyên không đến đây, cũng từng nghĩ đến nhưng lại vướn vào rất nhiều chuyện nên quên mất luôn. Giờ nghe tên công tử ăn chơi này nói, tôi rất vui vẻ nên cũng hòa nhã hơn với hắn, tôi bỏ chân khỏi người hắn, vui vẻ nói: “Nữ hiệp ta đây, là đỉnh đỉnh đại danh, đánh đâu thắng đó, thiên hạ vô song, tài mạo song toàn, người gặp người mê, hoa gặp hoa héo, Độc Cô Cầu Bại.”

Trong gian phòng đột nhiên không khí trở nên im ắng 1 cách lạ thường, sau vài giây trầm mặc, 1 tiếng “phụt” như tiếng cười vang lên. Sau đó, sau đó nữa, tôi gặp rắc rối, mà phải nói là 1 rắc rối vô cùng lớn. Nghĩ đến thì tôi lại thấy hối hận vì sao mình lại về Lê quốc, vì sao ngày đó mình lại manh động, tại sao ngày đó mình không để ý thấy hắn ta. Người tôi nói chính là thất hoàng tử của Lê Vương, nay đã được phong là An Hải Hầu, cũng chính là 1 người quen cũ của Tống Ngưng – Lý Nhạc.

Đáng lý theo tôi nhớ thì Tống Ngưng chỉ gặp hắn có 2 lần trong tiệc mừng công của Tống Diễn và đại thọ 50 mươi của Lê vương, sau đó hầu như không gặp mặt, ấy vậy mà đã lâu như thế hắn lại vẫn nhớ rõ tôi, đã thế còn vô tình chứng kiến 1 màn tôi hành hung người khác. Còn may mắn hơn nữa là, dáng lý hắn được phong hầu phải ở vùng đất gần biển mà hắn được phong, hôm đó hắn lại vô tình rời đất phong trở về kinh thành sau nhiều năm. Tôi quả thật rất có “vận may” được diện kiến hắn. Còn về lý do tại sao tôi lại nói hắn là rắc rối lớn của tôi thì điều này tôi phải đi hỏi Lý Nhạc, rõ ràng tôi với hắn không thân cũng chẳng quen biết gì mấy, nhưng lần gặp lại sau nhiều năm này hắn lại xem tôi như hồng nhan tri kỷ, còn nói đáng lý tôi xém chút nữa là phu nhân của hắn, chỉ vì ngày ấy Tống Diễn quỳ 3 ngày 3 đêm ngoài tẩm điện của Lê vương nên Lê vương bắt buộc phải ưng thuận chấp nhận của anh, gã tôi sang nước Lê, còn hắn vì đại sự nên đành gác lại cái gọi là tình riêng, nuốt lệ vào lòng để tôi thành hôn cùng nam nhân khác.

Khi tôi nghe đến đây thì quả thật đầu choáng mắt hoa, cái số đào hoa của tôi cứ tưởng đã là cây vạn tuế già, không ngờ cũng có ngày nở hoa, còn 1 lúc nở liền mấy đóa sen tịnh đế. Thử hỏi tôi làm sao mà tiếp thu cho nổi, đại não tôi lúc đó hoạt động hết công xuất, cố gắng phân tích xem những lời Lý Nhạc nói là có bao nhiêu phần thật lòng, bao nhiêu phần giả dối. Những tia nắng yếu ớt cuối ngày trải 1 lớp mỏng trên mặt hồ, trong ngôi thủy đình, gió thổi lay tấm rèm trúc mang theo vài cánh hoa lê trắng rơi rụng, tạo thành 1 lớp mỏng trên đất. Mái tóc đen mượt của Lý Nhạc bị gió thổi tung, bay bay trong gió, có vài sợi vướng vào trên mí mắt, hắn đưa tay gạt đi, bàn tay hắn vừa dài vừa thon, có lẽ do nhiều năm ở biển, trên người Lý Nhạc lúc nào cũng có vị mằn mặn của biển. Hắn đứng trước đầu gió, gió mang hương vị biển tươi mát trên người hắn lan tỏa khắp nơi.

Tôi nín thở, cố gắng kèm chế cảm xúc nói ra những lời đã dự tính trong đầu: “Tôi đã có chồng”

Hắn chỉ đáp lại 1 câu rọn nhẹ: “Ta biết!”

Tôi nói tiếp: “Tôi còn có 1 đứa con.”

Hắn nói: “Ta biết!”

Tôi lại nói tiếp: “Tôi đã chết.”

Hắn mở to mắt nhìn tôi : “Nàng không chết, chẳng phải nàng vẫn sống đấy thôi.”

Hắn hình như vẫn chưa hiểu vấn đề, tôi tiếp tục giảng giải: “Tôi có chồng, còn có con, trên danh nghĩa tôi lại là người đã chết, 1 hầu gia như anh sao lại để ý đến tôi cơ chứ, anh không thể nào thích tôi được, nếu thế chỉ còn cách làm người tình trong bóng tối của tôi mà thôi? Ha ha, anh nghĩ xem như vậy sao có thể đúng không?”

Ngày ấy, đáng lý ra tôi không nên nhận lời gặp mặt Lý Nhạc, bởi vì có nguyên nhân nên mới dẫn đến kết quả, khi tôi nói ra câu ấy với mục đích làm cho Lý Nhạc nản lòng thoái chí nào ngờ hắn lại dửng dưng đáp lại 1 câu: “Được!”

Lúc đầu tôi không hiểu chữ được của hắn là có nghĩa gì, đến sau này tôi mới hiểu. Nhưng đến lúc hiểu thì đã quá muộn rồi. Tôi chưa từng hoài nghi về dung mạo của mình, nhưng có đánh chết tôi cũng không tin Lý Nhạc chỉ mới gặp nhau 2 lần, nếu tính luôn lần ở tửu lâu là 3 lần mà hắn lại có thể nặng tình nặng nghĩ với tôi như thế, còn bất chấp việc tôi đã có chồng con. Thông qua Tống Diễn tôi biết Lý Nhạc không phải là người bình thường, tuy không hiểu rõ về việc triều chính cũng như nắm rõ tình hình chính trị Lê quốc bây giờ, chỉ là dựa vào việc Lý Nhạc 1 người thông minh sắc sảo phải nói là có tài lại tự nguyện đến vùng đất phong xa xôi, quanh năm chỉ có cát vàng và biển cả, thì đã biết hắn là người tâm cơ cực cao. Cũng không loại trừ trường hợp hắn không ham mê quyền lực tự nguyện đi khỏi kinh thành rời xa chốn thị phi, vậy cớ gì hắn lại trở lại, hẳn là có nguyên do đi. Việc hắn bề ngoài tỏ vẻ chung tình với tôi như thế trong đó hẳn là có liên quan đến 1 âm mưu nào đó, mà trong đó tôi có 1 phần giá trị gì đó với Lý Nhạc. Nhưng tôi nghĩ mãi không ra tôi thì có giá trị gì để cho hắn lợi dụng. Nếu có chăng nữa là lúc tôi còn là Tống Ngưng 7 năm trước, hắn có thể lôi kéo được thế lực của Tống Diễn. Nhưng 1 khi tôi đã gả đi, hiện tại cũng đã “chết” thì còn giá trị nào với hắn cơ chứ.

Tôi đem nổi bất an này nói cho Thẩm Ngạn nghe, anh ôn nhu hôn nhẹ lên trán tôi: “Không cần phải sợ, có ta ở đây, ta sẽ không để cho bất kỳ ai tổn hại đến nàng.”

Tôi dựa vào lòng Thẩm Ngạn chìm vào giấc ngủ, nhưng tâm thì vẫn cứ lo lắng bồn chồn không yên. Sau cái ngày gặp riêng Lý Nhạc, hắn cũng không đến tìm tôi, chỉ sai người đến Tống Phủ tặng chút đồ, tất nhiên đều bị tẩu tẩu tôi từ chối, đuổi về hết. Nói thật ra tôi hơi tiếc, vì đa phần số lễ vật mà Lý Nhạc sai người mang đến đều là trân trâu Nam Hải, dạ minh châu Bắc Hải viên nào viên nấy to bằng trắng bồ câu. Phỉ thúy mã não đều có, tơ lụa gấm vóc nhiều vô cùng. Khiến tôi nhìn thấy mà mắt phát sáng, có đều tiếc thì tiếc, nhưng vẫn là không thể nhận, có nhiều thứ vẫn nên vạch ganh giới rõ ràng. Với loại người như Lý Nhạc càng rõ ràng càng tốt, tôi không muốn Thẩm Ngạn có bất cứ hiểu lầm nào với tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.