Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Chương 128: Phiên ngoại 7 Kết thúc rồi!!



Edit: phuong_bchii

________________

Phiên ngoại hiện thực 2

Khi Giang Thự và Quý Liên Tinh dọn vào nhà mới đã trang hoàng xong, đã là mùa hè năm thứ hai.

Mùa hè thai nghén cuồng nhiệt và vui vẻ, sau khi kết hôn, Giang Thự mới hoàn toàn cảm nhận được cái gì là cuộc sống cô muốn thật sự, cuộc sống cùng Quý Liên Tinh ở bên nhau hạnh phúc cảm giác trực tiếp kéo đầy.

"Bảo bối, xong chưa?" Giang Thự đứng ở lầu một gọi lên lầu.

"Lập tức! Chờ em một phút!!!"

Không lâu sau, trên lầu truyền đến tiếng bước chân, lúc Quý Liên Tinh xuất hiện trong tầm mắt, nàng đã mặc xong áo thể thao màu đen.

Gần đây hai người thích chạy bộ buổi sáng, trước kia là Giang Thự chạy một mình, sau đó Quý Liên Tinh cũng gia nhập vào, càng chạy dáng người càng đẹp, bụng dưới bằng phẳng trước kia cũng có vạch mã giáp, còn thường so với Giang Thự xem ai đẹp hơn.

Quý Liên Tinh xuống lầu, Giang Thự không khỏi liếc mắt nhìn thêm, dáng người Nhím Nhỏ vốn rất đẹp, hai chân kia là chói mắt nhất, trải qua một đoạn thời gian vận động, đường cong chân nàng càng đẹp hơn.

Nàng từ trên lầu đi xuống mấy bước đường, Giang Thự sững sờ không chớp mắt một cái.

"Quy tắc cũ, hôm nay vẫn chạy 5 km, ai thua ——" Quý Liên Tinh nhìn Giang Thự một cái, ý tứ trong mắt đã rất rõ ràng, "Nếu ai thua thì chị hiểu rồi đó."

Giang Thự trong lòng thở dài một trận, tuy rằng hôm kia cô thắng, nhưng hôm trước thua, hôm qua cũng thua, chỉ có thể nói Quý Liên Tinh chạy càng ngày càng nhanh.

Vừa nghĩ tới kết quả sau khi thua, Giang Thự liền khổ không thể tả, chỉ có hai chữ: Thảm nha.

Bên ngoài còn chưa hoàn toàn sáng, mặt trời vừa ló dạng, bầu trời là màu xanh sẫm cùng màu cam đan xen.

Nhân lúc ít người, hai người làm xong kéo dài dọc theo công viên bắt đầu chạy bộ. Phần lớn thời gian đều là song song mà đi, lúc các nàng chạy bộ không thích nói chuyện, chỉ là thỉnh thoảng liếc đối phương một cái, có lúc ánh mắt đụng nhau sẽ cười.

Sau khi ở chung, cuộc sống của Quý Liên Tinh trở nên càng thêm quy luật khỏe mạnh, mà đối với Giang Thự mà nói, cuộc sống bất biến của cô trở nên có ý nghĩa có sức sống, xem như bổ sung cho nhau.

Bước chân hai người lúc nhanh lúc chậm, nhưng vẫn luôn là cùng tần số, cùng tần số đối với các cô mà nói rất quan trọng, không chỉ thể hiện ở chuyện chạy bộ này, đối với hai người mà nói, cuộc sống chính là chạy bộ, một người đi về phía trước một người khác sẽ lập tức đuổi kịp, một người nếu rớt lại phía sau một người khác sẽ không chút do dự kéo lên một phen.

"Hình như chị chạy không nhanh bằng em?" Quý Liên Tinh vừa chạy vừa cười.

Giang Thự cười cười, "Dù sao chị cũng lớn tuổi hơn em."

"Cũng chỉ ba tuổi mà thôi, không thể lấy cớ được."

Giang Thự không để ý đến nàng, tăng nhanh bước chân, còn lại mấy trăm mét xông về phía trước. Quý Liên Tinh cũng không do dự, rất nhanh đuổi theo.

"Hôm nay đừng nghĩ thắng chị, lát nữa trở về nằm yên đó đi." Giang Thự nhìn nàng một cái, lần nữa bước nhanh hơn.

Tốc độ so với vừa rồi còn nhanh hơn, Quý Liên Tinh nghĩ thầm chị gái quả nhiên là chị gái, không thể xem thường cô, hơn nữa người ta chạy nhiều năm như vậy, kinh nghiệm khẳng định càng phong phú.

Buông bỏ cảnh giác, nàng cố gắng đuổi theo Giang Thự, nghĩ thầm tăng thêm sức lực nhất định có thể đuổi kịp, kết quả nàng tăng nhanh tốc độ thì Giang Thự càng nhanh, mắt thấy cũng sắp đến điểm cuối cùng, dưới chân Quý Liên Tinh mềm nhũn, ở 20 mét cuối cùng rơi xuống thế hạ phong, Giang Thự đứng ở điểm cuối, để lại cho nàng một nhãn thần ý vị sâu xa.

"Này! Sao hôm nay chị chạy nhanh vậy?"

"Bình thường đều nhường em thôi ~"

"Trời ạ!" Quý Liên Tinh vỗ vào trán mình một cái, xem ra mình bị Giang Thự chơi đểu rồi, nàng còn tràn đầy tự tin cho rằng hôm nay thắng chắc rồi.

Mà cái giá của việc thua......

Quý Liên Tinh liếc nhìn Giang Thự, phát hiện trong mắt Giang Thự có ý cười.

Chỉ có hai chữ: Xong đời!

"Đi thôi ~ Về nhà tắm rửa ~" Lông mày Giang Thự nhướng lên một cái, ngón tay ngoắc một cái, mọi thứ đắn đo trong tay.

Quý Liên Tinh chỉ có thể xám xịt theo cô về nhà...

*

Mùa hè chính là như vậy, sau 8 giờ, mặt trời mọc, sáng sớm thật vất vả tích tụ lên tia mát mẻ kia bị xua đuổi không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại khô nóng.

Trong phòng tắm, cửa sổ nửa mở, đứng dưới vòi hoa sen vừa vặn có thể nhìn thấy một cảnh ngoài cửa sổ, bầu trời thuần trắng, trời xanh mây tạnh, sạch sẽ giống như hoa nhài nhỏ thuần trắng, không bị làm bẩn dù chỉ một chút.

Dưới vòi hoa sen, nước ấm lấy đi mồ hôi trên da thịt hai người.

Cả mùa hè, các nàng đều trải qua cuộc sống phong phú, sau khi chạy bộ tắm rửa, hưởng thụ sau khi tiêu xài mồ hôi mang đến nhẹ nhàng khoan khoái, tỉ mỉ đếm mớn nước trên cơ thể đối phương, đó là thứ bí ẩn nhất trên đời nhưng có thể vạch trần trước mặt đối phương.

"Buổi sáng em thua rồi." Giang Thự thay Quý Liên Tinh vén tóc mai, tóc được vén ra sau tai, lộ ra cả khuôn mặt của nàng.

Nhìn không chán, liếc mắt một cái đã muốn tới gần, trong lòng giống như có một ngọn lửa vĩnh viễn thiêu cháy vì nàng.

Giang Thự nâng mặt Quý Liên Tinh, tới gần nàng, hôn lên khóe môi nàng một cái, chỉ là vừa chạm vào như vậy, liền nếm được rất nhiều, môi Nhím Nhỏ mềm mại như thạch hoa quả, có nước ấm ngọt mà nhẹ nhàng khoan khoái, còn có sữa tắm vị đu đủ vừa mới bôi lên.

Quý Liên Tinh nhắm mắt lại, đáp lại cô, khẽ cắn môi dưới của Giang Thự một cái, nhỏ giọng nói: "Có phải tắm gần một tiếng rồi không?"

"Ra ngoài ha?"

"Đến sô pha?"

"Ừ."

*

8-9 giờ, hai con mèo ở ban công đang đùa giỡn truy đuổi, Chuột Lớn rúc trong ổ nhìn chằm chằm phòng khách phát ngốc.

Tầm mắt kéo dài đến sô pha, rất mềm, nằm xuống tựa như rơi vào trong kẹo bông, giờ phút này Quý Liên Tinh đã có loại cảm giác này.

Nàng nhìn Giang Thự, thưởng thức vẻ đẹp độc đáo thuộc về Giang Thự, sau khi tắm rửa nước trên tóc còn chưa khô, theo đường hàm dưới chảy xuống, vừa vặn nhỏ xuống xương quai xanh của Quý Liên Tinh.

Chủ động gợi lên cổ Giang Thự, mang cô xuống, hai người môi chạm môi, vì vậy mùa hè thuộc về các nàng bắt đầu.

Cô từng đưa nàng ngồi trên chiếc xe lửa đó, đưa nàng đến điểm cuối của niềm vui.

Cũng dẫn nàng đi qua bờ biển, xông vào bức tranh 《Tản bộ bên bờ biển》 trong thế giới hư ảo cực độ, bị sóng biển vỗ vào.

Còn hái qua mặt trăng trên trời, mỗi một lần đều là trải nghiệm không giống nhau.

Mà giờ phút này, là cảm giác mới, hơi thở mùa hè lắc lư trong toàn bộ không gian, từ từ tản ra, nhào tới trên người hai người, các nàng tựa như ngâm mình trong bình thủy tinh nho nhỏ, cũng sắp hòa làm một thể.

Rất nóng, hơi nóng kia không biết là từ ban công thổi tới không khí nóng hay là từ trong xoang mũi thở ra, tóm lại làm cho đầu người ta choáng váng.

Mặt trời buổi sáng nóng rực, ánh mặt trời vượt qua ban công trải trên sàn nhà, mang đến xao động thuộc về mùa hè.

Mà liên quan đến các nàng, là một lần trải nghiệm tàu lượn siêu tốc, chở theo gió nóng, Quý Liên Tinh quay đầu đi chỗ khác, nhắm mắt lại, đang cảm thụ hết thảy thuộc về Giang Thự.

Bên tai như thể có gió, hơi nóng bốc lên, nhấc lên một tầng thở dài nặng nề.

Những người ngồi tàu lượn siêu tốc nhìn thấy gì? Quý Liên Tinh không biết người khác, tóm lại nàng chỉ nhìn thấy Giang Thự, mặt của Giang Thự, mắt của Giang Thự, tất cả của Giang Thự......

Cho đến một khắc cuối cùng huyệt thái dương thình thịch nhảy dựng, bộ dáng Giang Thự còn khắc sâu trong đầu nàng.

"Sau này em, sau này rốt cuộc ——" Bời vì vừa rồi Quý Liên Tinh kích động quá mức, khóe mắt dĩ nhiên là nước mắt, "Sau này không dám chạy đua với chị nữa."

Giang Thự đi ôm nàng, dịu dàng nói: "Ngoan, ngày mai chị nhường em, để em thắng."

"Hu hu hu." Quý Liên Tinh ở trên vai Giang Thự một trận cuồng chùy, vừa khóc vừa nói: "Lần sau không thể chậm một chút sao?"

"Nhưng không phải em thích chơi tàu lượn siêu tốc nhất sao?" Giang Thự cúi đầu, phát hiện Quý Liên Tinh thật sự khóc rồi, bắt đầu dỗ dành nàng: "Được rồi được rồi, em nói cái gì thì là cái đó, lần sau chị dẫn em ngồi xích đu được không?"

"Anh thật sự càng ngày càng!!!" Chữ kia kẹt ở cổ họng Quý Liên Tinh, làm sao cũng không nói ra được.

Kết quả Giang Thự hiểu ngay, "Là cô giáo Quý dạy giỏi."

Quý Liên Tinh trở mình, có chút khó chịu, vừa mới tắm xong trên người đổ đầy mồ hôi.

"Còn phải tắm thêm một lần nữa."

"Cùng nhau tắm?"

"Không được không được."

Quý Liên Tinh như chạy trối chết xông thẳng vào phòng tắm, để lại Giang Thự nằm trên sô pha cười đến cành hoa run rẩy.

Cửa ban công phát ra âm thanh xào xạc, là Cẩu Tử đang cào cửa, Giang Thự nhìn chằm chằm cún một lát, mặc áo khoác vào đi mở cửa.

Thời gian này thả chúng ra hoạt động cũng tốt, hai con mèo còn đang đánh nhau, chó chạy đông chạy tây đến phòng khách, trong phòng tắm đã truyền đến tiếng vòi hoa sen.

Giang Thự ghé vào ban công, ngẩn người nhìn chằm chằm phương xa. Không thể không nói Quý Liên Tinh chọn nhà mới rất tuyệt, tầm nhìn tương đối tốt, hơn nữa còn an tĩnh, cách trung tâm thành phố cũng không xa, là căn nhà tốt khó có được.

Hai con mèo bên chân đánh nhau càng ngày càng hăng, lúc gây mâu thuẫn thật sự đánh đến chết.

Giang Thự ngồi xổm xuống, bắt một con bế lên, Chuột Nhỏ rất béo, thân thể tròn vo, một đôi mắt dị đồng nhìn chằm chằm Giang Thự.

"Chuột Nhỏ, em xem, phong cảnh này rất đẹp phải không?"

Chuột Nhỏ vươn móng vuốt gãi áo khoác Giang Thự, trong xoang mũi còn phát ra âm thanh meo meo, tựa hồ đánh nhau chưa đủ.

"Đợi lát nữa chị em ra sẽ xử lý em." Mèo thật sự quá béo, bế lên có chút phí sức, Giang Thự lại đặt nó xuống đất.

Đến lúc đó vòi hoa sen trong phòng tắm mở ra, Quý Liên Tinh tắm xong mặc áo ngủ đi ra, đi tới phòng khách vừa vặn nhìn thấy Giang Thự ở ban công ngẩn người.

"Đang suy nghĩ gì vậy?"

Giang Thự xoay người, cười với nàng: "Nghĩ đông nghĩ tây."

Quý Liên Tinh đi về phía cô, đứng bên cạnh cô, hai người sánh vai đứng.

Liếc mắt nhìn lại, là một bãi cỏ, bãi cỏ kéo dài ra ngoài, là rừng cây rậm rạp, rừng cây cùng ánh mặt trời chồng lên nhau, hình thành bóng cây loang lổ.

Ánh mặt trời vừa vặn, thế giới trong sáng.

"Em nói xem nếu chúng ta bắt đầu yêu nhau từ thời đại học thì sẽ có cảm giác như thế nào?" Giang Thự ghé vào lan can, vẻ mặt rất thoải mái, cô chỉ có lúc vô cùng thả lỏng mới đưa ra giả thiết hư vô mờ mịt này.

"Đại học sao? Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"

"Chỉ là thời đại học không có yêu đương với em, vẫn có chút tiếc nuối. Dù sao lúc đó chúng ta gần nhau như vậy, nếu quen nhau sớm một chút thì tốt rồi."

"Đúng vậy, em còn chưa nghĩ tới vấn đề này. Nhưng khi đó chị đối với em mà nói quá xa vời, chỉ có thể nhìn không thể với tới." Quý Liên Tinh dựa vào người Giang Thự, dựa sát vào trong lòng cô, suy nghĩ cái gì đó, thật lâu sau mới nói: "Giang Thự, chị nói xem có thể ở một thế giới khác, thật ra thời đại học chúng ta đã từng yêu nhau hay không?"

"Thế giới song song sao?"

"Ừ."

"Chị không tin chuyện này."

Quý Liên Tinh rũ mắt, hừ ra một tiếng cực nhẹ ừ.

"Nhưng nếu giả thiết này xảy ra giữa chúng ta, thì chị tin." Giang Thự nhìn Quý Liên Tinh, trong mắt mang theo vài phần chân thành, "Em biết bây giờ chị đang suy nghĩ gì không?"

"Không biết."

"Chị đã nghĩ, nếu thực sự có những thế giới song song, nếu thực sự có cuộc sống đại học, chị hy vọng, người phải chịu đựng là chị và em sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc."

Không ngờ cô lại nghĩ đến chuyện này, nàng kéo tay Giang Thự, ngón tay vuốt ve lòng bàn tay cô, lắc đầu, "Chị đúng là một con chuột ngốc."

[Hoàn.]

——————————

Editor: Cảm ơn các bạn đã đồng hành tạo động lực cho mình hoàn thành bộ truyện này.

Hiện bộ truyện vẫn chưa được chỉnh chu lắm, có thời gian mình sẽ beta lại để các bạn có trải nghiệm tốt hơn.

Hẹn gặp lại!!!

-15/7/2024-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.