“Ngươi nói cái gì?!”
“Ta nói ngươi hí hoáy với mấy bông hoa nhìn rất đẹp nha, như một đại cô nương á.” (tiểu mĩ nhơn chứ ta ơi~♥)
Đông! Bối Hiểu Ninh thả luôn bình hoa lên mặt quầy bar, “Đói bụng, ăn cái gì đi!”
Không thèm để ý mấy lời Lăng Tiếu nói, Bối Hiểu Ninh buồn bực bắt đầu ăn trước. Một lát sau hắn mới ngẩng đầu hỏi: “Ngươi sao một miếng cũng không ăn?”
“Ăn.” Lăng Tiếu cầm lấy một xâu cật nướng, “Bồi bổ trước.”
Ngày thứ hai lúc Bối Hiểu Ninh tỉnh lại đã là giữa trưa rồi. Hắn là bị một bụng ám ách đầy nước tiểu bứt rứt làm cho tỉnh cả ngủ, cho nên mắt nhắm mắt mở vội vội vàng vàng chân trước chân sau tấn công phòng vệ sinh. (trẻ em nên đi vệ sinh trước khi đi ngủ nha =]] k là tè dầm á *khục khục*)
Bối Hiểu Ninh đừng trước bồn cầu, một bên ngáp thật to, một bên nước tiểu được giải phóng thiệt là sảng khoái~, “Rầm” một tiếng cửa phòng vệ sinh mở toang. Bối Hiểu Ninh sợ đến phát run, suýt nữa làm nước tiểu dây ra đùi.(*khục* =]] há há há há đột kích nhà vệ sinh)
“Ngươi làm gì?! Dọa chết người!”
“Ách…” Lăng Tiếu gãi gãi đầu, “Ngươi dậy rồi a?”
“Trong phòng ngủ chính của ngươi không phải cũng có phòng vệ sinh sao?!”
“Ta không có cái gì rửa.”
“Vậy ngươi sao lại không gõ cửa a?”
“Vậy ngươi sao lại không khóa cửa?”
“Ngươi không thấy là đèn đang sáng sao?!”
“Ta nghĩ là hôm qua ngươi quên tắt.”
Bối Hiểu Ninh không nói gì: hm! Ngươi là đại gia, ai bảo đây là nhà ngươi chứ!
Lăng Tiếu cầm chai sữa tắm vừa muốn đi ra ngoài, liếc mắt một cái quét qua bồn cầu, “Vàng như vậy, ngươi nên đi trừ hỏa.” (cái gì nó vàng thì ai cũng biết rồi đấy~ ///=v=///)
Bối Hiểu Ninh trừng mắt nhìn Lăng Tiếu, hung hăng mà ấn xuống cái nút xả nước, “Dùng nhanh lên một chút, ta cũng muốn tắm rửa.”
“Thế à.” Lăng Tiếu bước ra ngoài cửa một bước lại bước trở về, mở chai sữa tắm ra, vừa “Òm ọp òm ọp” đổ một đống ra trên tay, vừa nâng đầu chùi lên. Sau đó hắn để cái chai lại lên bồn rửa mặt, liền khẽ ngâm một điệu hát dân gian hầm bà lằng nào đấy, trên đầu dính một bãi sữa tắm xanh xanh nhìn y như bị một đống cứt chim rớt trúng. Bối Hiểu Ninh đóng cửa khóa kỹ, trên đời như thế nào lại có người quái thai như vậy a?!
Lúc Bối Hiểu Ninh tắm rửa xong xuôi đi ra, Lăng Tiếu đang khoác cái khăn tắm màu trắng, nằm duỗi chân thẳng cẳng vắt ngang trên ghế salon xem TV.
“Ngươi hôm nay có việc gì không?” Lăng Tiếu mắt không rời khỏi màn hình TV.
“Ta có thể có việc gì chứ.” Bối Hiểu Ninh lấy khăn lông xoa tóc, “Máy sấy ở đâu nhỉ?”
“Nhà ta không có máy sấy a.”
“Cái gì? Phòng vệ sinh cho khách nhà ngươi còn có máy cạo râu chạy bằng điện, thế mà lại không có cả một cái máy sấy?!” (chỗ này ta có hơi chém tý XD)
“Ngươi cho rằng ta có mỗi từng này tóc mà phải dùng máy sấy hả?” Lăng Tiếu giơ tay vuốt một hơi trên cái đầu đinh thiếu một tý là bóng lưỡng (hết tóc ý).
“Ngươi bộ sẽ không đổi kiểu tóc khác hả?”
“Không cần, để mấy kiểu rườm rà khác vừa phải sấy vừa phải chải, còn phải làm này làm nọ, phiền. Được rồi, ngươi lau xong chưa? Chúng ta mau đi ăn cơm đi, ta sắp chết đói.”
“Xong hết rồi, ngươi đi mặc quần áo đi.”
Hai người mặc quần áo rồi đi ra ngoài. Lúc ngồi ở trong xe, Bối Hiểu Ninh liếc mắt một cái nghiêng đầu quan sát Lăng Tiếu: quần carô, sơ mi hoa (chim còJ), cộng thêm một bộ kính mát gọng to oạch. Tuốt tuồn tuột đều y như một tên địa chủ lắm tiền nào đấy mới đi du lịch Hawaii về. Bối Hiểu Ninh thầm nghĩ: may mà có xe nên không phải đi cùng hắn trên đường.
Trên đường Lăng Tiếu lại muốn đến tiệm cháo hôm qua, lập tức bị Bối Hiểu Ninh gạt phăng đi. Sau đó bọn họ đi vào một quán cơm.
Điểm hết thức ăn, Bối Hiểu Ninh chuyển sang tăm tia xung quanh, nhìn một vòng hắn phát hiện tiệm cơm này sinh ý không tồi, tất cả chỗ ngồi đều kín không nói, thậm chí còn có cả mấy người đang xếp hàng chờ.
Lăng Tiếu châm một điếu thuốc, “Nhìn cái gì vậy?”
Bối Hiểu Ninh quay đầu lại, “Ngươi sao hút thuốc nhiều thế hả, hết điếu này đến điếu khác.”
“Không hút thuốc ngồi đần ra đây để làm chi?”
“Aiz? Các ngươi hút thuốc lá như nhau sao không cầm theo cái gạt tàn? Sao cũng không mời ta?”
“Ta biết ngươi không hút.”
“Hửm?”
“Vương Tinh nói a. Khi đó ta hỏi nàng người mà mọi người trong nhà nàng bắt nàng cưới là người như thế nào.”
“Nga? Nàng nói như thế nào?” Bối Hiểu Ninh thiệt là hứng thú.
“Nàng nói ngươi tốt đến không thể tốt hơn được. Lớn lên thì đẹp trai, lại ôn hòa, không có nóng nảy, hai nhà lại thân nhau đến mấy đời, không hút thuốc lá, không cờ bạc, không hoa tâm (gái gú), cũng không mê rượu chè. Ta hỏi nàng vậy mà sao không chịu gả cho ngươi, nàng nói ngươi là một người thật quá tốt, khiến nàng một chút dục vọng muốn gả cho ngươi cũng không có, lại vô cùng quen thuộc với ngươi, ngay cả mông đùi các thứ của ngươi dài ngắn bao nhiêu nàng cũng biết.” (=]] chị được lắm~)
Bối Hiểu Ninh khẽ cắn môi, “Này cái đồ nha đầu chết tiệt!”
Một người phục vụ đi tới bên này, “Tiên sinh, các ngươi đang ngồi bàn cho bốn người a. Bên kia có một vị tiên sinh cùng một vị tiểu thư đã đợi lâu rồi, các ngươi có thể không ngại cho bọn họ lại đây ghép bàn không?”
“Không được.” “Có thể.” Lăng Tiếu cùng Bối Hiểu Ninh nói cùng một lúc.
Người phục vụ xấu hổ cười, “Vậy… Rốt cuộc là…?”
Bối Hiểu Ninh nói Lăng Tiếu: “Ghép lại đi, chúng ta cũng không cần ngồi cái bàn lớn như vậy.”
Lăng Tiếu không nói lời nào. Bối Hiểu Ninh quay qua người phục vụ, “Cứ cho bọn họ tới đây đi.”
Người phục vụ vừa rời, Lăng Tiếu nói: “Ghép bàn lại ăn cơm mất tự nhiên.”
“Ai da, chúng ta chỉ đến đây một lát thôi, làm người phải hiền lành…”
“Bối Hiểu Ninh?!”
Bối Hiểu Ninh vừa ngẩng đầu, trợn tròn mắt.
“Vương Lực? TriệuNam?” Hắn vội vàng đứng lên, “Các ngươi như thế nào…”
“Nga, công ty bên này mới mở cửa hàng, nhân tiện hôm nay phân công bọn ta đi xem thế nào. Chủ tiệm nói chỗ này ăn ngon nên bọn ta ghé qua xem sao. Không ngờ khéo như vậy…”
Lúc này Lăng Tiếu cũng đứng lên. Bối Hiểu Ninh vội vàng giới thiệu, “Đây là hai vị đồng sự của ta, đây là Vương Lực, vị này là đại mỹ nữ Triệu Nam. Còn đây là bằng hữu của ta, Lăng Tiếu.”
Sau khi ba người gật đầu chào nhau, cả bốn cùng ngồi xuống.
Lăng Tiếu nói: “Không nghĩ tới là đồng sự của ngươi, cũng đúng lúc, không cần phải ghép bàn làm gì, chúng ta cùng nhau ăn thôi.”
Vương Lực nhìn Lăng Tiếu, suy nghĩ một chút, “A? Vị này không phải là cái người hôm đó ở hôn lễ…”
“Chính là ta.” Lăng Tiếu thoải mái gật đầu.
Bối Hiểu Ninh cả cái mặt tươi cười cứng ngắc, “Hiểu lầm, hiểu lầm. Đều là hiểu lầm.” Kỳ thật hắn cũng không biết vì sao mình muốn nói hiểu lầm, “Ngày đó thật khiến các ngươi chê cười, hôm nay ta mời.”
“Không cần không cần, công tác ăn cơm, công ty trả. Phục vụ a, mau mang menu!” Thấy Bối Hiểu Ninh khó xử, Triệu Nam liền gọi người phục vụ đến.
Vừa gọi thêm thức ăn cho ba người, phục vụ lại đem menu đi.
Bối Hiểu Ninh rót trà đầy chén cho bốn người, “Mấy ngày nay quản lý có nói ta cái gì không?”
Triệu Nam nâng chén trà uống một ngụm, “Quản lý không nói gì, tổ trưởng càng không có cao hứng.”
“Hả? Ta nghỉ phép kết hôn, sao hắn lại mất hứng?”
“Hắn nói bây giờ công ty bề bộn nhiều việc, ngươi nếu như không kết hôn nữa, nên lập tức đi làm.”
“Ngươi không cần để ý đến hắn.” Vương Lực tiếp lời “Hắn chỉ sợ ngươi cướp vị trí của hắn, đang lo không tóm được nhược điểm của ngươi đây, quản lý biết chuyện gì xảy ra.”
Tiếp theo Bối Hiểu Ninh cùng Vương Lực, Triệu Nam còn nói chút chuyện xảy ra ở công ty. Lăng Tiếu không có chen miệng vào, một mình ngồi bên cạnh lắng nghe. Một lát sau, bọn họ cuối cùng ngừng, Lăng Tiếu vội vàng nắm cơ hội hỏi một câu: “Các ngươi làm ở công ty gì?”
“Công ty thời trang.” Bối Hiểu Ninh trả lời.
“Vậy ngươi ở công ty là đang làm gì?”
“Trưng bày, bọn ta đều vậy.”
“Trưng bày? Là bày biện bố trí đồ vật sao?”
“Ân, cũng gần như là vậy. Chính là phụ trách chuyên môn trong khu trưng bày trang phục của tiệm, màu sắc phối hợp với cửa kính để trưng bày.”
“Nga, vậy chắc là cũng không vất vả lắm ha.”
“Không vất vả?! Một ngày phải chạy qua chạy lại vài cửa hàng, còn phải thường xuyên làm tăng ca.”
Triệu Nam gật đầu, “Nhìn thì có vẻ dễ dàng, nhưng thực ra thì rất là mệt nhọc nha. Hai chúng ta hôm nay bận bịu đến tận trưa, ngay cả ngồi cũng chưa được ngồi một chút. Nếu không mới vừa rồi bọn ta cũng đã không nói với phục vụ là muốn ghép bàn lại làm gì.”
“Nga, ra vậy.” Lăng Tiếu phụ họa một câu, bất quá y vẫn không hiểu như vậy thì có cái gì mà mệt.
Bối Hiểu Ninh nhìn hắn bộ dáng không có tập trung, trừng mắt, “Đi làm công cho người khác rất là vất vả. Nếu mà cũng được như ngươi làm lão bản (ông chủ) thì tốt rồi. Mỗi ngày ngủ thẳng đến giữa trưa, dậy ăn một bữa cơm, lại lắc lư lang thang, đi quán bar đánh bài, một ngày là công việc đều xong hết, lại có thể kiếm nhiều tiền đếm đến tay bị chuột rút luôn.”
“Uy! Nào có được dễ dàng như ngươi nói! Ngươi nghĩ rằng ta mỗi ngày đều như vậy sao? Ngươi mới ở cùng ta có vài ngày mà?” (ủa không phải vậy thật hả? Ò.Ó)
Bối Hiểu Ninh xém tý nữa thì phun hết cả trà vừa mới uống được một tý trong miệng.
“Tiên sinh, xin hãy cẩn thận.” Người phục vụ kịp thời bưng thứ ăn mang lên.
Cơm nước xong Lăng Tiếu lại xung phong theo tinh thần việc nhân đức không nhường ai mà cướp thanh toán tiền, sau đó lại rất hiểu tình hiểu lý mà bảo người bán hàng lấy hóa đơn tên công ty của Bối Hiểu Ninh đưa cho Triệu Nam và Vương Lực. Sau khi chia tay bọn họ rồi lên xe, Bối Hiểu Ninh nói: “Xong hết rồi, đến lúc ta quay lại công ty làm chắc chắn không thanh minh nổi!”
“Cái gì mà thanh minh không được?” Lăng Tiếu không rõ nên hỏi.
“Mọi người trong công ty nhất định là đã biết chuyện xảy ra ở hôn lễ của ta rồi, bây giờ lại thêm ai cũng biết ta với ngươi cùng nhau ăn cơm lại còn ở chung một nhà.”
“Bọn họ sẽ nói sao? Ta xem ngươi và bọn họ quan hệ cũng không tệ mà, chắc không thể nào sau lưng ngươi lời ra tiếng vào nói xấu gì đâu?”
“Aiz, loại sự tình này một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh sẽ thành bí mật mà cả công ty cùng biết, chỉ cần tổ trưởng biết, hắn nhất định sẽ nói cho quản lý.”
“Tổ trưởng đó với ngươi bộ có thù oán gì hả?”
“Trước kia có một lần tại tiệm Kỳ Hạm hắn thiếu chút nữa làm hỏng việc, là ta kịp thời phát hiện rồi cứu vãn sai lầm giúp hắn.”
“Thế thì hắn hẳn là phải cảm ơn ngươi chứ.”
“Nhưng là sau đó chuyện lại bị quản lý biết, đem hắn ra chửi mắng một trận, hắn vẫn cho rằng là ta đi mách lẻo hắn.”
“Cho nên mới nói làm người không thể hiền lành quá.” (=.= được thể anh móc lại á hả.)
“Aiz, đã như vậy rồi, làm gì thì cũng đã vô dụng, đến lúc đó tính tiếp đi. Ta thấy ở nhà ngươi mấy ngày nay cũng đừng ra ngoài ăn cơm nữa, ta gần đây có vẻ gặp xui xẻo, không chừng sau này không dám gặp ai mất.”
“Thế thì ăn ở đâu đây a?”
“Ăn ở nhà đi.”
“Ăn ở nhà? Ta không biết nấu ăn, ngươi biết sao?”
“Biết một ít.”
“Ngươi biết làm cái gì?”
“Ân… Trứng rán, bánh trứng, trứng sốt cà chua, trứng hấp, canh trứng…”
“Dừng! Ngươi có biết làm món gì không liên quan đến trứng không?”
“Cơm trắng.”
“Ngươi…” Chuông điện thoại Lăng Tiếu vang lên, hắn liền nghe máy, “Uy? Nga, Uy Tử, làm sao vậy?”
…
“Cái gì?!”
…
“Hắn đi ra lúc nào?”
…
“Hắn dám?!”
…
“Ân…Được lắm!”
…
“Ân, ta minh bạch!”
…
“Rồi, cứ như vậy đi.”
Buông điện thoại, Lăng Tiếu ngẩng đầu nhìn Bối Hiểu Ninh, “Được, ta phải đến quán bar mấy ngày, không ở nhà chơi với ngươi được.”
“A? Sao vậy?”
“Ân… Có chút chuyện xảy ra, dù sao mấy ngày này không ở nhà với ngươi được. Đi thôi!”
“Đi đâu?”
“Siêu thị a! Ngươi không phải nói muốn ở nhà nấu cơm sao, trong tủ lạnh nhà ta thì chỉ có bia.”
——————-